[Truyện Hay] Còn Chút Gì Để Nhớ
với giọng của một người phạm tội:
- Kim Dung có giận tôi không?
Nó nhún vai, đáp gọn lỏn:
- Giận!
Từ lúc đó, Kim Dung không quay sang trò chuyện với tôi nữa. Còn tôi thì không đủ can đảm để gợi chuyện.
Tới giờ ra chơi, Kim Dung bỏ về, nghỉ luôn hai tiết sau.
Trưa đó, tôi đi bộ về nhà, ngực nặng như đeo đá.
Kim Dung nghỉ học suốt một tuần. Trong thời gian đó, tôi học không vô lấy một chữ, trong lòng luôn day dứt không hiểu hành động của mình liệu có đúng không.
Đến khi tôi đinh ninh Kim Dung bỏ học luôn, đang định ghé nhà nó thì nó lò dò tới lớp.
Thấy Kim Dung xuất hiện, tôi mừng rỡ như bắt được vàng. Một niềm vui kỳ lạ tràn ngập khắp người tôi. Tôi nhìn nó như nhìn một người thân đi xa về, lúng túng không biết nói gì.
Ấp úng một hồi, tôi hỏi một câu cực kỳ vô duyên:
- Kim Dung khỏe chứ?
Nó liếc tôi:
- Làm gì mà không khỏe? Bộ ông tưởng tôi sắp chết đến nơi hả?
Tôi đỏ mặt:
- Đâu có!
- Không có sao ông định chiều nay ghé nhà tôi?
Tôi ngẩn người ra:
- Sao Kim Dung biết?
Nó cười:
- Sao lại không biết! Tính ông tôi còn lạ gì!
Tôi phục lăn:
- Kim Dung tài thật!
Nó tặc lưỡi:
- Chưa tài lắm đâu! Nếu tài, tôi đã biết ông có người yêu rồi!
Nghe Kim Dung nhắc chuyện đó, tôi chép miệng ngó lơ chỗ khác. Thấy vậy, nó hỏi lảng:
- Mấy bữa nay ông có chép bài đầy đủ không?
- Kim Dung mượn tập hả?
- Ừ.
- Lát nữa lấy.
Lúc ra về, Kim Dung rủ tôi đi uống cà phê. Hai đứa ghé vào quán nước quen thuộc trước cổng trường.
Thấy tôi đi bộ, Kim Dung hỏi:
- Lát nữa cô Quỳnh ghé đón ông hả?
- Không?
- Sao vậy?
Tôi ấp úng:
- Mấy bữa nay tôi đi học một mình.
- Sao lại đi một mình? – Kim Dung lại hỏi.
Tôi ngồi im, không trả lời.
Kim Dung nheo mắt ngó tôi:
- Tôi nghỉ học làm ông áy náy nên ông chưa đi chung với Quỳnh chứ gì?
Nó nói trúng phóc, tôi đành gật đầu:
- Ừ.
Kim Dung chạm khẽ vào vai tôi:
- Nếu vậy, ngày mai ông có thể đi chung với cô ta được rồi. Tôi không nghỉ học nữa đâu!
Giọng nó bỗng nhiên dịu dàng kỳ lạ, khác hẳn thường ngày. Tôi lặng lẽ nhìn ra đường. Buổi trưa, nắng chói chang trên những tàng cây điệp, in xuống mặt đất những bóng đen im sững. Thỉnh thoảng, những cơn gió nhẹ lướt qua, mơn man những nhánh cây làm rơi xuống những chiếc lá phản chiếu ánh sáng nom như những giọt nắng vàng lượn lờ trong khoảng không ngái ngủ. Tôi dõi theo những chiếc lá, lòng bồi hồi không biết Kim Dung có còn giận tôi nữa hay không.
Dường như đọc được ý nghĩ của tôi, Kim Dung bỗng nói:
- Tôi không giận ông nữa đâu! Hành động của ông không có gì sai, chỉ có điều nó hơi đột ngột, ít ra là với tôi.
Rôì Kim Dung nói tiếp – lần đầu tiên tôi nghe nó nói bằng một giọng tâm sự:
- Ông biết không, nhà tôi chỉ có hai chị em gái. Chị tôi đang du học ở Pháp. Từ lâu, tôi thèm có một người anh trai hoặc một người em trai kinh khủng. Tôi muốn được chăm sóc một người đàn ông. Đấy là một tình cảm tự nhiên, ông đừng hiểu lầm! Mà đám bạn trai của tôi toàn những tên láu cá…
Tôi quay lại và bắt gặp ánh mắt của Kim Dung. Tia nhìn của tôi có lẽ làm Kim Dung tự ái. Nó lúc lắc đầu như để xua tan đi những tình cảm mềm yếu và trở lại cái giọng khinh bạc cố hữu:
- Nhưng ông đừng nghĩ là tôi yêu ông. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra hoặc nếu có xảy ra thì cũng không phải bây giờ. Lúc này tôi chỉ coi ông như một người bạn thân hoặc như một đứa em cù lần mà tôi quý mến. Dù vậy khi đứa em đó chia sẻ tình cảm với một người con gái khác, tôi vẫn cảm thấy mất mát…
Dù trở lại kiểu ăn nói táo bạo, cuối cùng Kim Dung vẫn không che giấu được nỗi buồn của mình. Tôi nghe Kim Dung nói, không hỏi lại, không ngắt lời và tôi hoàn toàn tin những lời tâm sự của nó. Trong tâm trạng bâng khuâng khó tả, tôi nắm lấy tay Kim Dung siết chặt và thì thầm.
- Tôi hiểu. Kim Dung đừng buồn nữa!
Nó giằng tay khỏi tay tôi, nghinh mặt nói:
- Tôi có thèm buồn! Mà ông đừng làm bộ an ủi tôi như một ông anh tốt bụng. Ông chỉ là một đứa em khù khờ thôi! Một đứa em, ông hiểu chưa?
Tôi gật đầu, mặt nhăn nhó:
- Hiểu!
Chúng tôi rời khỏi quán và Kim Dung chở tôi về nhà. Lần này tôi không giành chở nữa mà lặng lẽ ngồi phía sau. Như một đứa em cù lần. Phải không, cô bạn thân mến của tôi?
Chap 21:
Thế là quan hệ giữa tôi với Quỳnh chuyển sang một thời kỳ mới. Bây giờ, ngày ngày chúng tôi đều đi học chung với nhau.
Trường Quỳnh học cách trường tôi gần một cây số. Mỗi sáng, bằng chiếc xe đạp của Quỳnh, tôi chở cô bé đến trường rồi mới quay lại lớp học. Buổi trưa tan học, tôi lại đến trường Quỳnh đón cô bé về.
Tính tôi hay thức học bài đến khuya, hôm sau thường dậy trễ. Hồi trước, đi với Kim Dung, dậy trễ cũng không sao. Xe honđda chạy vù một cái là đến nơi. Vả lại, tôi với Kim Dung học chung trường, xe chạy một mạch. Đi với Quỳnh, hai trường khác nhau, xe đạp lại chạy tà tà, dậy trễ đằng nào cũng lò mò vô lớp sau thiên hạ.
Biết thì biết vậy nhưng quen tật “ngủ nướng” lâu nay, tôi không tài nào dậy sớm được.
Sáng nào cũng vậy, trong khi Quỳnh quần aó đàng hoàng, sách vở xong xuôi thì tôi còn trùm mền ngáy khò khò trên gác, báo hại cô bé phải trèo lên gọi.
Thoạt đầu Quỳnh còn kêu khẽ:
- Anh Chương! Dậy đi học!
Thấy không ăn thua, Quỳnh thu nắm tay đấm bình bic.h vào chân tôi:
- Dậy đi! Trễ giờ rồi!
Tôi rụt chân lại, ngủ tiếp. Trong cơn mơ tôi thấy thằng Bảo đang cầm cái chân bàn gãy đánh vào chân tôi, miệng hô:
- Cho mày chừa cái tật chê thơ của ông!
Quỳnh đâu có biết tôi đang bị thằng Bảo ăn hiếp, cô bé cầm góc mền giật mạnh một cái. Tôi nghe lạnh khắp người liền mở choàng mắt dậy.
Thấy Quỳnh đang đứng thò đầu lên gác, mặt mày bí xị, tôi vội vàng tót xuống đất, hấp tấp chạy đi rửa mặt.
- Lần sau em cho anh ở nhà luôn! – Quỳnh nói.
Tôi dắt xe ra đầu hẻm, miệng phân bua:
- Tại tối hôm qua anh thức khuya.
- Em cũng thức khuya học bài nhưng đâu có trễ như anh!
Tôi đành cười giả lả và cắm cúi đạp xe.
Khoảng một tuần sau, tôi tiến bộ được chút chút. Khi Quỳnh dắt xe ra, tôi đã xong dxuôi đâu đó. Đến nỗi Quỳnh phải khen:
- Dạo này anh dậy đúng giờ ghê!
Tôi giở giọng nịnh nọt:
- Nhờ có em đó!
Quỳnh cười:
- Chứ gì nữa! Em phải rèn anh từ từ mới được!
Câu nói của Quỳnh đầy ý nghĩa. Tôi sung sướng đến đỏ mặt, tim nhảy loạn cào cào.
Trong thời gian này, cuộc sống đối với tôi thật đẹp đẽ, đáng yêu. Gần như tôi và Quỳnh gặp nhau suốt ngày. Buổi sáng đi học chung. Buổi chiều tôi thường xuống chợ ngồi chơi với Quỳnh và Trâm. Buổi tối tôi qua nhà dạy mấy chị em Quỳnh học.
Những buổi trưa đón Quỳnh về, chúng tôi thường ghé uống nước ở các quán dọc đường. Quỳnh thích uống nước dừa hoặc nước chanh muối, là hai thứ trước nay tôi rất ghét. Nhưng từ lúc đó, tôi nhanh chóng thay đổi khẩu vị và lập tức liệt kê hai loại nước này vào danh mục những thức ăn uống ngon nhất trên đời. Thỉnh thoảng, chúng tôi đi ăn phở. Tôi vốn khoái phở tái. Nhưng Quỳnh lại thích phở chín. Vì lẽ đó, bỗng nhiên tôi phát hiện ra không có món ăn nào dở hơn…phở tái. Và khi phát hiện ra điều đó, tôi liền chuyển sang thích phở chín.
Thấy vậy, Quỳnh cười khúc khích:
- Anh buồn cười ghê!
Tôi cũng cười và lại nói một câu ngớ ngẩn:
- Ừ, buồn cười thật!
Dạo này, tôi thường đâm ra ngớ ngẩn như vậy. Dường như trong tình yêu, con người ta đôi khi giống trẻ con, có vẻ ngốc nghếch làm sao! Tôi vốn khờ khạo, lại đang đắm chìm trong tình yêu nên càng tỏ ra ngốc nghếch tợn.
Tôi đi học chung với Quỳnh một tuần, tụi trong lớp biết hết. Thằng Bảo kéo tôi đi uống cà phê, khen:
- Mày khá lắm! Công trình tao làm dở phần đầu thì mày hoàn tất phần cuối!
Nó nâng ly lên:
- Nhiệt liệt chúc mừng!
Không biết nó mừng tôi thật hay nó nói xỏ, tôi chối phắt:
- Tao với Quỳnh có gì đâu! Chỉ là bạn thôi!
Nó cười:
- Bạn cái mốc xì! Mày làm như tao là trẻ con không bằng!
Tôi khăng khăng:
- Bạn thật mà!
Nó nheo mắt:
- Mày làm gì mà chối lia vậy? Bộ mày sợ tao giành lại hả?
Không biết trả lời sao, tôi đành nhe răng cười hì hì.
Bảo nhún vai:
- Vậy là trước nay tao hiểu lầm mày!
Tôi giật mình:
- Hiểu lầm gì?
- Tao tưởng mày “kết” Kim Dung.
- Không có đâu! Hai đứa tao coi nhau như bạn!
Bảo gật gù:
- Lần này mày nói bạn thì tao tin!
Tôi yên tâm khi thấy nó không hề tỏ ra ấm ức gì về chuyện tôi với Quỳnh. Nó chỉ bình luận:
- Mày ở kế bên Quỳnh, tất nhiên lợi thế hơn tao!
Kim Dung thì không hề nhắc đến Quỳnh một tiếng nào. Tuy nhiên nó vẫn trò chuyện với tôi như thường lệ. Thỉnh thoảng, hai đứa tôi vẫn đi chơi với nhau thân mật và vui vẻ. Nét buồn thoáng qua hôm nào ở Kim Dung giấu nó ở đâu đó trong lòng, tôi không tài nào biết được. Dù sao, tôi cũng thầm cảm ơn nó.
Trong khi tụi bạn tôi chẳng để ý gì mấy đến chuyện tình cảm của tôi thì đám bạn của Quỳnh nhao nhao ngó phát ghét. Mỗi lần tôi đến đón Quỳnh, nguyên một đám đứng túm tụm lại với nhau, chỉ chỉ chỏ chỏ khiến tôi ngượng chín người.
Một hôm, tôi hỏi Quỳnh:
- Tụi bạn em chỉ chỏ gì anh vậy?
Quỳnh cười:
- Tụi nó nói anh là bồ em.
Tôi hồi hộp:
- Em trả lời sao?
Tôi hy vọng đây là dịp để Quỳnh chính thức thừa nhận mối quan hệ tình cảm giữa hai đứa mà từ trước đến nay cả tôi lẫn Quỳnh chưa ai dám lên tiếng trước.
Ai dè Quỳnh làm tôi cụt hứng:
- Em bảo anh là anh nuôi của em!
Tôi thở một hơi dài thườn thượt, chân đạp xe hết muốn nổi. Cái vai “anh nuôi” chết tiệt đó trước đây tôi đã một mực từ chối và quyết tâm quên bẵng nó đi, không dè bây giờ Quỳnh lại đem ra gán ghép cho tôi. Anh nuôi với chẳng anh nuôi! Tôi lầm bầm trong bụng và nóng tiết gắt lên:
- Thà anh chết còn hơn là làm anh nuôi của em!
Quỳnh ngạc nhiên:
- Sao kỳ vậy?
Nghe Quỳnh hỏi, tôi ngớ người ra, không biết làm sao giải thích cho cô bé hiểu những điều ngoắt ngoéo bên trong. Nghĩ ngợi một hồi, tôi đáp lấp lửng:
- Bởi vì làm anh nuôi thì đâu có làm…cái khác được!
Quỳnh cười khúc khích:
- Anh nói gì mà khó hiểu quá trời!
Tôi nói “dễ hiểu quá trời” vậy mà Quỳnh kêu khó hiểu. Thiệt ngốc! Hay là Quỳnh giả bộ cũng nên!
Chap 22:
Nhưng dù Quỳnh có giả bộ hay không thì chuyện của tôi và Quỳnh vẫn diễn tiến ngày càng thuận lợi, dù cái điều khó nói nhất vẫn chưa ai nói với ai. Nhưng tôi nghĩ, so với mối quan hệ gần gũi và sâu đậm trên thực tế thì cái điều kia không có gì quan trọng. Nó sẽ được nói ra vào thời điểm thích hợp và cần thiết nhất.
Đầu năm thứ ba, tôi mua một chiếc xe mới, vì vậy tôi không còn chở Quỳnh đi học nữa. Tuy nhiên điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến mối tình của tôi. Hằng ngày, tôi vẫn đạp xe chạy bên cạnh Quỳnh, đưa cô bé đến trường. Buổi trưa, chúng tôi lại chạy xe song song bên nhau trên đường về.
Lúc này Quỳnh đã là cô nữ sinh lớp mười hai, trông chẳng còn bé bỏng như lần đầu tôi gặp. Quỳnh trở nên đẹp hơn, quyến rũ hơn và cô bé bắt đầu ý thức được điều đó và tô điểm cho nó bằng những cử chỉ duyên dáng bất ngờ. Mặc dù quen nhau đã lâu, mỗi lần trông thấy Quỳnh lắc đầu hất mớ tóc qua vai một cách nghịch ngợm hoặc cắn ngón tay trên miệng để che giấu một sự bối rối nào đó, tôi vẫn cảm thấy bồi hồi khó tả.
Trâm sau khi thi vào trường đại học y khoa không đậu, ở nhà phụ với mẹ trong việc buôn bán. Nó chẳng có vẻ gì buồn bã về chuyện nghỉ học. Nó bảo tôi:
- Hình như cái số tôi là số thất học. Lúc trước, khi ba tôi đi tù, tôi bỏ học mất mấy năm. Bây giờ, vừa ngấp nghé vô đại học, đã rớt bịch như mít rụng.
Tôi an ủi nó:
- Thi rớt thì sang năm thi lại, lo gì!
Trâm chép miệng:
- Năm nay học hành đàng hoàng còn thi không đậu, nói gì năm tới! Có khi số tôi hạp với chuyện bán chác hơn học hành!
Tôi cười:
- Số gì lại số buôn bán!
Trâm hất mặt:
- Tôi nói thiệt đó! Còn như anh là số học hành. Mà anh phải ráng học gấp đôi người khác kìa!
Nó làm tôi đâm ra thắc mắc:
- Tại sao tôi phải ráng gấp đôi người khác?
Trâm nháy mắt, vẻ tinh quái:
- Chứ gì nữa! Mẹ tôi chẳng bảo đợi anh ra trường rồi mới tính chuyện con Quỳnh là gì!
Tôi đớ người. Câu chuyện trao đổi giữa dì tôi và bác Tám gái tưởng là chuyện bí mật giữa hai người lớn với nhau, ai dè Trâm lại biết.
Trong khi tôi đang lúng túng đứng đực mặt ra đó thì Trâm cười hì hì:
- Làm gì mà anh ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn vậy? Để tôi vô kêu mẹ tôi ra nói chuyện với anh!
Tôi hoảng hồn chưa kịp lên tiếng thì nó chạy tọt vô nhà.
Không biết nó nói thật hay nói chơi nhưng nghe vậy, tôi vội vàng co giò vọt mất. Quỷ thật!
Dạo này tôi nhận được thư mẹ tôi khá thường xuyên. Mẹ tôi tỏ ý lo lắng cho ba tôi vì tình hình chiến sự ở miền Trung ngày càng ác liệt.
Tôi đọc thư, thấy mẹ tôi lo tôi cũng lo. Nhưng vì chiến tranh thì ở xa, còn Sài Gòn quanh năm yên tĩnh, lại có Quỳnh bên cạnh nên tôi mải lo học và lo…yêu nên chẳng mấy chốc quên khuấy mất nỗi lo kia.
Tuy vậy, dù không để ý tôi vẫn nhận thấy chung qunah xảy ra một số hiện tượng khác thường. Như ở bên nhà bác Tám thỉnh thoảng lại xuất hiện những người lạ mặt. Họ đến và đi đều lặng lẽ.
Ngẫu nhiên gặp, tôi hỏi thì bác Tám gái bảo đó là những người bà con ở dưới quê lên chơi. Nghe vậy, tôi chẳng nghi ngờ gì mặc dù tôi thấy họ chẳng giống chút nào với chú Sáu và cậu Chí của Quỳnh, những người thường xuyên lên Sài Gòn.
Một hôm, tôi ra ngoài đầu hẻm mua thuốc lá thì bỗng có một người đàn ông đứng tuổi bước lại bắt chuyện với tôi. Tôi chẳng biết người này là ai nhưng thấy ông ta hỏi chuyện thân mật, tôi cũng trả lời tử tế.
Nói chuyện vòng vo một hồi, hỏi thăm hết người này đến người khác, ông ta bắt qua hỏi thăm gia đình Quỳnh. Ông ta khen bác Tám là người vui vẻ, giao du rộng, rồi hỏi tôi dạo này nhà bác Tám có khách khứa nhiều không. Thấy ông ta hỏi han lung tung, tôi đâm chột dạ, liền chối phắt:
- Bác Tám đi làm suốt ngày chẳng thấy trong nhà có khách bao giờ. Chỉ có mấy đứa nhỏ.
Tối đó, tôi kể lại với bác Tám trai. Bác vỗ vai tôi, khen:
- Cháu khá lắm! Mai mốt có ai hỏi, cháu cứ trả lời như vậy!
Tới lúc đó, tối mới đoán ra người kia là cảnh sát chìm.
Quỳnh ngồi bên cạnh mỉm cười và nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh trìu mến.
Bác Tám khen, tôi khoái một, Quỳnh nhìn tôi như vậy, tôi khoái gấp trăm lần.
Tôi mong có ai tiếp tục tới dọ hỏi, tôi sẽ “khá lắm” thêm vài lần nữa để được Quỳnh nhìn tôi âu yếm. Nhưng lần này, tôi chờ hoài mà chẳng thấy ma nào xuất hiện.
Chap 23:
Sau Tết, Quân Giải Phóng gây áp lực mạnh. Báo chí và ra đdi- ô hầu như ngày nào cũng đưa tin về tình hình chiến sự. Trong vòng hai tuần lễ, Pleiku, Buôn Mê Thuột, Kontum và Quảng Trị bị thất thủ. Người Sài Gòn trước nay vốn xa lạ với bom đạn đã băt’ đầu cảm thấy hơi thở nóng hổi của chiến tranh thổi tới sau gáy mình.
Đám sinh viên miền Trung lo sốt vó, nhất là những đứa có người thân tham gia quân đội. Tôi không biết tình trạng gia đình ngoài đó ra sao, nhất là khi quê tôi bị thất thủ mười ngày sau đó.
Trong những ngày này, Sài Gòn đông nghẹt những người từ miền Trung chạy vào. Tôi có gặp một số người quen ngoài quê nhưng họ chẳng biết gì về tình hình gia đ...
- Kim Dung có giận tôi không?
Nó nhún vai, đáp gọn lỏn:
- Giận!
Từ lúc đó, Kim Dung không quay sang trò chuyện với tôi nữa. Còn tôi thì không đủ can đảm để gợi chuyện.
Tới giờ ra chơi, Kim Dung bỏ về, nghỉ luôn hai tiết sau.
Trưa đó, tôi đi bộ về nhà, ngực nặng như đeo đá.
Kim Dung nghỉ học suốt một tuần. Trong thời gian đó, tôi học không vô lấy một chữ, trong lòng luôn day dứt không hiểu hành động của mình liệu có đúng không.
Đến khi tôi đinh ninh Kim Dung bỏ học luôn, đang định ghé nhà nó thì nó lò dò tới lớp.
Thấy Kim Dung xuất hiện, tôi mừng rỡ như bắt được vàng. Một niềm vui kỳ lạ tràn ngập khắp người tôi. Tôi nhìn nó như nhìn một người thân đi xa về, lúng túng không biết nói gì.
Ấp úng một hồi, tôi hỏi một câu cực kỳ vô duyên:
- Kim Dung khỏe chứ?
Nó liếc tôi:
- Làm gì mà không khỏe? Bộ ông tưởng tôi sắp chết đến nơi hả?
Tôi đỏ mặt:
- Đâu có!
- Không có sao ông định chiều nay ghé nhà tôi?
Tôi ngẩn người ra:
- Sao Kim Dung biết?
Nó cười:
- Sao lại không biết! Tính ông tôi còn lạ gì!
Tôi phục lăn:
- Kim Dung tài thật!
Nó tặc lưỡi:
- Chưa tài lắm đâu! Nếu tài, tôi đã biết ông có người yêu rồi!
Nghe Kim Dung nhắc chuyện đó, tôi chép miệng ngó lơ chỗ khác. Thấy vậy, nó hỏi lảng:
- Mấy bữa nay ông có chép bài đầy đủ không?
- Kim Dung mượn tập hả?
- Ừ.
- Lát nữa lấy.
Lúc ra về, Kim Dung rủ tôi đi uống cà phê. Hai đứa ghé vào quán nước quen thuộc trước cổng trường.
Thấy tôi đi bộ, Kim Dung hỏi:
- Lát nữa cô Quỳnh ghé đón ông hả?
- Không?
- Sao vậy?
Tôi ấp úng:
- Mấy bữa nay tôi đi học một mình.
- Sao lại đi một mình? – Kim Dung lại hỏi.
Tôi ngồi im, không trả lời.
Kim Dung nheo mắt ngó tôi:
- Tôi nghỉ học làm ông áy náy nên ông chưa đi chung với Quỳnh chứ gì?
Nó nói trúng phóc, tôi đành gật đầu:
- Ừ.
Kim Dung chạm khẽ vào vai tôi:
- Nếu vậy, ngày mai ông có thể đi chung với cô ta được rồi. Tôi không nghỉ học nữa đâu!
Giọng nó bỗng nhiên dịu dàng kỳ lạ, khác hẳn thường ngày. Tôi lặng lẽ nhìn ra đường. Buổi trưa, nắng chói chang trên những tàng cây điệp, in xuống mặt đất những bóng đen im sững. Thỉnh thoảng, những cơn gió nhẹ lướt qua, mơn man những nhánh cây làm rơi xuống những chiếc lá phản chiếu ánh sáng nom như những giọt nắng vàng lượn lờ trong khoảng không ngái ngủ. Tôi dõi theo những chiếc lá, lòng bồi hồi không biết Kim Dung có còn giận tôi nữa hay không.
Dường như đọc được ý nghĩ của tôi, Kim Dung bỗng nói:
- Tôi không giận ông nữa đâu! Hành động của ông không có gì sai, chỉ có điều nó hơi đột ngột, ít ra là với tôi.
Rôì Kim Dung nói tiếp – lần đầu tiên tôi nghe nó nói bằng một giọng tâm sự:
- Ông biết không, nhà tôi chỉ có hai chị em gái. Chị tôi đang du học ở Pháp. Từ lâu, tôi thèm có một người anh trai hoặc một người em trai kinh khủng. Tôi muốn được chăm sóc một người đàn ông. Đấy là một tình cảm tự nhiên, ông đừng hiểu lầm! Mà đám bạn trai của tôi toàn những tên láu cá…
Tôi quay lại và bắt gặp ánh mắt của Kim Dung. Tia nhìn của tôi có lẽ làm Kim Dung tự ái. Nó lúc lắc đầu như để xua tan đi những tình cảm mềm yếu và trở lại cái giọng khinh bạc cố hữu:
- Nhưng ông đừng nghĩ là tôi yêu ông. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra hoặc nếu có xảy ra thì cũng không phải bây giờ. Lúc này tôi chỉ coi ông như một người bạn thân hoặc như một đứa em cù lần mà tôi quý mến. Dù vậy khi đứa em đó chia sẻ tình cảm với một người con gái khác, tôi vẫn cảm thấy mất mát…
Dù trở lại kiểu ăn nói táo bạo, cuối cùng Kim Dung vẫn không che giấu được nỗi buồn của mình. Tôi nghe Kim Dung nói, không hỏi lại, không ngắt lời và tôi hoàn toàn tin những lời tâm sự của nó. Trong tâm trạng bâng khuâng khó tả, tôi nắm lấy tay Kim Dung siết chặt và thì thầm.
- Tôi hiểu. Kim Dung đừng buồn nữa!
Nó giằng tay khỏi tay tôi, nghinh mặt nói:
- Tôi có thèm buồn! Mà ông đừng làm bộ an ủi tôi như một ông anh tốt bụng. Ông chỉ là một đứa em khù khờ thôi! Một đứa em, ông hiểu chưa?
Tôi gật đầu, mặt nhăn nhó:
- Hiểu!
Chúng tôi rời khỏi quán và Kim Dung chở tôi về nhà. Lần này tôi không giành chở nữa mà lặng lẽ ngồi phía sau. Như một đứa em cù lần. Phải không, cô bạn thân mến của tôi?
Chap 21:
Thế là quan hệ giữa tôi với Quỳnh chuyển sang một thời kỳ mới. Bây giờ, ngày ngày chúng tôi đều đi học chung với nhau.
Trường Quỳnh học cách trường tôi gần một cây số. Mỗi sáng, bằng chiếc xe đạp của Quỳnh, tôi chở cô bé đến trường rồi mới quay lại lớp học. Buổi trưa tan học, tôi lại đến trường Quỳnh đón cô bé về.
Tính tôi hay thức học bài đến khuya, hôm sau thường dậy trễ. Hồi trước, đi với Kim Dung, dậy trễ cũng không sao. Xe honđda chạy vù một cái là đến nơi. Vả lại, tôi với Kim Dung học chung trường, xe chạy một mạch. Đi với Quỳnh, hai trường khác nhau, xe đạp lại chạy tà tà, dậy trễ đằng nào cũng lò mò vô lớp sau thiên hạ.
Biết thì biết vậy nhưng quen tật “ngủ nướng” lâu nay, tôi không tài nào dậy sớm được.
Sáng nào cũng vậy, trong khi Quỳnh quần aó đàng hoàng, sách vở xong xuôi thì tôi còn trùm mền ngáy khò khò trên gác, báo hại cô bé phải trèo lên gọi.
Thoạt đầu Quỳnh còn kêu khẽ:
- Anh Chương! Dậy đi học!
Thấy không ăn thua, Quỳnh thu nắm tay đấm bình bic.h vào chân tôi:
- Dậy đi! Trễ giờ rồi!
Tôi rụt chân lại, ngủ tiếp. Trong cơn mơ tôi thấy thằng Bảo đang cầm cái chân bàn gãy đánh vào chân tôi, miệng hô:
- Cho mày chừa cái tật chê thơ của ông!
Quỳnh đâu có biết tôi đang bị thằng Bảo ăn hiếp, cô bé cầm góc mền giật mạnh một cái. Tôi nghe lạnh khắp người liền mở choàng mắt dậy.
Thấy Quỳnh đang đứng thò đầu lên gác, mặt mày bí xị, tôi vội vàng tót xuống đất, hấp tấp chạy đi rửa mặt.
- Lần sau em cho anh ở nhà luôn! – Quỳnh nói.
Tôi dắt xe ra đầu hẻm, miệng phân bua:
- Tại tối hôm qua anh thức khuya.
- Em cũng thức khuya học bài nhưng đâu có trễ như anh!
Tôi đành cười giả lả và cắm cúi đạp xe.
Khoảng một tuần sau, tôi tiến bộ được chút chút. Khi Quỳnh dắt xe ra, tôi đã xong dxuôi đâu đó. Đến nỗi Quỳnh phải khen:
- Dạo này anh dậy đúng giờ ghê!
Tôi giở giọng nịnh nọt:
- Nhờ có em đó!
Quỳnh cười:
- Chứ gì nữa! Em phải rèn anh từ từ mới được!
Câu nói của Quỳnh đầy ý nghĩa. Tôi sung sướng đến đỏ mặt, tim nhảy loạn cào cào.
Trong thời gian này, cuộc sống đối với tôi thật đẹp đẽ, đáng yêu. Gần như tôi và Quỳnh gặp nhau suốt ngày. Buổi sáng đi học chung. Buổi chiều tôi thường xuống chợ ngồi chơi với Quỳnh và Trâm. Buổi tối tôi qua nhà dạy mấy chị em Quỳnh học.
Những buổi trưa đón Quỳnh về, chúng tôi thường ghé uống nước ở các quán dọc đường. Quỳnh thích uống nước dừa hoặc nước chanh muối, là hai thứ trước nay tôi rất ghét. Nhưng từ lúc đó, tôi nhanh chóng thay đổi khẩu vị và lập tức liệt kê hai loại nước này vào danh mục những thức ăn uống ngon nhất trên đời. Thỉnh thoảng, chúng tôi đi ăn phở. Tôi vốn khoái phở tái. Nhưng Quỳnh lại thích phở chín. Vì lẽ đó, bỗng nhiên tôi phát hiện ra không có món ăn nào dở hơn…phở tái. Và khi phát hiện ra điều đó, tôi liền chuyển sang thích phở chín.
Thấy vậy, Quỳnh cười khúc khích:
- Anh buồn cười ghê!
Tôi cũng cười và lại nói một câu ngớ ngẩn:
- Ừ, buồn cười thật!
Dạo này, tôi thường đâm ra ngớ ngẩn như vậy. Dường như trong tình yêu, con người ta đôi khi giống trẻ con, có vẻ ngốc nghếch làm sao! Tôi vốn khờ khạo, lại đang đắm chìm trong tình yêu nên càng tỏ ra ngốc nghếch tợn.
Tôi đi học chung với Quỳnh một tuần, tụi trong lớp biết hết. Thằng Bảo kéo tôi đi uống cà phê, khen:
- Mày khá lắm! Công trình tao làm dở phần đầu thì mày hoàn tất phần cuối!
Nó nâng ly lên:
- Nhiệt liệt chúc mừng!
Không biết nó mừng tôi thật hay nó nói xỏ, tôi chối phắt:
- Tao với Quỳnh có gì đâu! Chỉ là bạn thôi!
Nó cười:
- Bạn cái mốc xì! Mày làm như tao là trẻ con không bằng!
Tôi khăng khăng:
- Bạn thật mà!
Nó nheo mắt:
- Mày làm gì mà chối lia vậy? Bộ mày sợ tao giành lại hả?
Không biết trả lời sao, tôi đành nhe răng cười hì hì.
Bảo nhún vai:
- Vậy là trước nay tao hiểu lầm mày!
Tôi giật mình:
- Hiểu lầm gì?
- Tao tưởng mày “kết” Kim Dung.
- Không có đâu! Hai đứa tao coi nhau như bạn!
Bảo gật gù:
- Lần này mày nói bạn thì tao tin!
Tôi yên tâm khi thấy nó không hề tỏ ra ấm ức gì về chuyện tôi với Quỳnh. Nó chỉ bình luận:
- Mày ở kế bên Quỳnh, tất nhiên lợi thế hơn tao!
Kim Dung thì không hề nhắc đến Quỳnh một tiếng nào. Tuy nhiên nó vẫn trò chuyện với tôi như thường lệ. Thỉnh thoảng, hai đứa tôi vẫn đi chơi với nhau thân mật và vui vẻ. Nét buồn thoáng qua hôm nào ở Kim Dung giấu nó ở đâu đó trong lòng, tôi không tài nào biết được. Dù sao, tôi cũng thầm cảm ơn nó.
Trong khi tụi bạn tôi chẳng để ý gì mấy đến chuyện tình cảm của tôi thì đám bạn của Quỳnh nhao nhao ngó phát ghét. Mỗi lần tôi đến đón Quỳnh, nguyên một đám đứng túm tụm lại với nhau, chỉ chỉ chỏ chỏ khiến tôi ngượng chín người.
Một hôm, tôi hỏi Quỳnh:
- Tụi bạn em chỉ chỏ gì anh vậy?
Quỳnh cười:
- Tụi nó nói anh là bồ em.
Tôi hồi hộp:
- Em trả lời sao?
Tôi hy vọng đây là dịp để Quỳnh chính thức thừa nhận mối quan hệ tình cảm giữa hai đứa mà từ trước đến nay cả tôi lẫn Quỳnh chưa ai dám lên tiếng trước.
Ai dè Quỳnh làm tôi cụt hứng:
- Em bảo anh là anh nuôi của em!
Tôi thở một hơi dài thườn thượt, chân đạp xe hết muốn nổi. Cái vai “anh nuôi” chết tiệt đó trước đây tôi đã một mực từ chối và quyết tâm quên bẵng nó đi, không dè bây giờ Quỳnh lại đem ra gán ghép cho tôi. Anh nuôi với chẳng anh nuôi! Tôi lầm bầm trong bụng và nóng tiết gắt lên:
- Thà anh chết còn hơn là làm anh nuôi của em!
Quỳnh ngạc nhiên:
- Sao kỳ vậy?
Nghe Quỳnh hỏi, tôi ngớ người ra, không biết làm sao giải thích cho cô bé hiểu những điều ngoắt ngoéo bên trong. Nghĩ ngợi một hồi, tôi đáp lấp lửng:
- Bởi vì làm anh nuôi thì đâu có làm…cái khác được!
Quỳnh cười khúc khích:
- Anh nói gì mà khó hiểu quá trời!
Tôi nói “dễ hiểu quá trời” vậy mà Quỳnh kêu khó hiểu. Thiệt ngốc! Hay là Quỳnh giả bộ cũng nên!
Chap 22:
Nhưng dù Quỳnh có giả bộ hay không thì chuyện của tôi và Quỳnh vẫn diễn tiến ngày càng thuận lợi, dù cái điều khó nói nhất vẫn chưa ai nói với ai. Nhưng tôi nghĩ, so với mối quan hệ gần gũi và sâu đậm trên thực tế thì cái điều kia không có gì quan trọng. Nó sẽ được nói ra vào thời điểm thích hợp và cần thiết nhất.
Đầu năm thứ ba, tôi mua một chiếc xe mới, vì vậy tôi không còn chở Quỳnh đi học nữa. Tuy nhiên điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến mối tình của tôi. Hằng ngày, tôi vẫn đạp xe chạy bên cạnh Quỳnh, đưa cô bé đến trường. Buổi trưa, chúng tôi lại chạy xe song song bên nhau trên đường về.
Lúc này Quỳnh đã là cô nữ sinh lớp mười hai, trông chẳng còn bé bỏng như lần đầu tôi gặp. Quỳnh trở nên đẹp hơn, quyến rũ hơn và cô bé bắt đầu ý thức được điều đó và tô điểm cho nó bằng những cử chỉ duyên dáng bất ngờ. Mặc dù quen nhau đã lâu, mỗi lần trông thấy Quỳnh lắc đầu hất mớ tóc qua vai một cách nghịch ngợm hoặc cắn ngón tay trên miệng để che giấu một sự bối rối nào đó, tôi vẫn cảm thấy bồi hồi khó tả.
Trâm sau khi thi vào trường đại học y khoa không đậu, ở nhà phụ với mẹ trong việc buôn bán. Nó chẳng có vẻ gì buồn bã về chuyện nghỉ học. Nó bảo tôi:
- Hình như cái số tôi là số thất học. Lúc trước, khi ba tôi đi tù, tôi bỏ học mất mấy năm. Bây giờ, vừa ngấp nghé vô đại học, đã rớt bịch như mít rụng.
Tôi an ủi nó:
- Thi rớt thì sang năm thi lại, lo gì!
Trâm chép miệng:
- Năm nay học hành đàng hoàng còn thi không đậu, nói gì năm tới! Có khi số tôi hạp với chuyện bán chác hơn học hành!
Tôi cười:
- Số gì lại số buôn bán!
Trâm hất mặt:
- Tôi nói thiệt đó! Còn như anh là số học hành. Mà anh phải ráng học gấp đôi người khác kìa!
Nó làm tôi đâm ra thắc mắc:
- Tại sao tôi phải ráng gấp đôi người khác?
Trâm nháy mắt, vẻ tinh quái:
- Chứ gì nữa! Mẹ tôi chẳng bảo đợi anh ra trường rồi mới tính chuyện con Quỳnh là gì!
Tôi đớ người. Câu chuyện trao đổi giữa dì tôi và bác Tám gái tưởng là chuyện bí mật giữa hai người lớn với nhau, ai dè Trâm lại biết.
Trong khi tôi đang lúng túng đứng đực mặt ra đó thì Trâm cười hì hì:
- Làm gì mà anh ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn vậy? Để tôi vô kêu mẹ tôi ra nói chuyện với anh!
Tôi hoảng hồn chưa kịp lên tiếng thì nó chạy tọt vô nhà.
Không biết nó nói thật hay nói chơi nhưng nghe vậy, tôi vội vàng co giò vọt mất. Quỷ thật!
Dạo này tôi nhận được thư mẹ tôi khá thường xuyên. Mẹ tôi tỏ ý lo lắng cho ba tôi vì tình hình chiến sự ở miền Trung ngày càng ác liệt.
Tôi đọc thư, thấy mẹ tôi lo tôi cũng lo. Nhưng vì chiến tranh thì ở xa, còn Sài Gòn quanh năm yên tĩnh, lại có Quỳnh bên cạnh nên tôi mải lo học và lo…yêu nên chẳng mấy chốc quên khuấy mất nỗi lo kia.
Tuy vậy, dù không để ý tôi vẫn nhận thấy chung qunah xảy ra một số hiện tượng khác thường. Như ở bên nhà bác Tám thỉnh thoảng lại xuất hiện những người lạ mặt. Họ đến và đi đều lặng lẽ.
Ngẫu nhiên gặp, tôi hỏi thì bác Tám gái bảo đó là những người bà con ở dưới quê lên chơi. Nghe vậy, tôi chẳng nghi ngờ gì mặc dù tôi thấy họ chẳng giống chút nào với chú Sáu và cậu Chí của Quỳnh, những người thường xuyên lên Sài Gòn.
Một hôm, tôi ra ngoài đầu hẻm mua thuốc lá thì bỗng có một người đàn ông đứng tuổi bước lại bắt chuyện với tôi. Tôi chẳng biết người này là ai nhưng thấy ông ta hỏi chuyện thân mật, tôi cũng trả lời tử tế.
Nói chuyện vòng vo một hồi, hỏi thăm hết người này đến người khác, ông ta bắt qua hỏi thăm gia đình Quỳnh. Ông ta khen bác Tám là người vui vẻ, giao du rộng, rồi hỏi tôi dạo này nhà bác Tám có khách khứa nhiều không. Thấy ông ta hỏi han lung tung, tôi đâm chột dạ, liền chối phắt:
- Bác Tám đi làm suốt ngày chẳng thấy trong nhà có khách bao giờ. Chỉ có mấy đứa nhỏ.
Tối đó, tôi kể lại với bác Tám trai. Bác vỗ vai tôi, khen:
- Cháu khá lắm! Mai mốt có ai hỏi, cháu cứ trả lời như vậy!
Tới lúc đó, tối mới đoán ra người kia là cảnh sát chìm.
Quỳnh ngồi bên cạnh mỉm cười và nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh trìu mến.
Bác Tám khen, tôi khoái một, Quỳnh nhìn tôi như vậy, tôi khoái gấp trăm lần.
Tôi mong có ai tiếp tục tới dọ hỏi, tôi sẽ “khá lắm” thêm vài lần nữa để được Quỳnh nhìn tôi âu yếm. Nhưng lần này, tôi chờ hoài mà chẳng thấy ma nào xuất hiện.
Chap 23:
Sau Tết, Quân Giải Phóng gây áp lực mạnh. Báo chí và ra đdi- ô hầu như ngày nào cũng đưa tin về tình hình chiến sự. Trong vòng hai tuần lễ, Pleiku, Buôn Mê Thuột, Kontum và Quảng Trị bị thất thủ. Người Sài Gòn trước nay vốn xa lạ với bom đạn đã băt’ đầu cảm thấy hơi thở nóng hổi của chiến tranh thổi tới sau gáy mình.
Đám sinh viên miền Trung lo sốt vó, nhất là những đứa có người thân tham gia quân đội. Tôi không biết tình trạng gia đình ngoài đó ra sao, nhất là khi quê tôi bị thất thủ mười ngày sau đó.
Trong những ngày này, Sài Gòn đông nghẹt những người từ miền Trung chạy vào. Tôi có gặp một số người quen ngoài quê nhưng họ chẳng biết gì về tình hình gia đ...