Đọc Truyện teen -Anh Là Xã Hội Đen Thì Sao
i thật hay đang bỡn cợt ta... Tôi có cuộc gọi – Nói rồi cậu tạm gác cuộc gọi cũ và nhận cuộc gọi mới. – Nói đi.
Bên kia đầu dây:
- Cậu chủ, quả không ngoài dự đoán, hội Mặt Sắt mới đây có nạp thêm người, người đó không ngờ lại chính là tên phó của hội Trâu Trắng ở Hải Phòng.
Nhất Bảo nhếch mép cười khẩy:
- Tôi đã biết rồi.
- Cậu chủ, cậu biết rồi sao?
Nhớ lại cuộc gọi ở cổng trường, khi Nhất Bảo vừa mở máy.
- Cậu chủ Nhất Bảo, lâu quá rồi mới thấy cậu. – Tên kia cười hiểm qua điện thoại – Chắc cậu k nhớ ra tôi đúng không? Không, phải là nhất thời chưa nhớ ra mới đúng, không lẽ những gì tôi phải chịu lại không để lại một chút gì đó của cậu chủ hay sao?- Hắn lại cười, tiếng cười có gì đó chua chát. – Tôi muốn gặp cậu.
- Tại sao tôi lại phải gặp anh? – Nhất Bảo lạnh lùng lên tiếng.
Tên kia lại cười nhạt, nói:
- Được thôi, vậy chắc là cậu không muốn biết vì sao tôi lại có mặt trong đội Mặt Sắt đúng không, rồi cậu sẽ được thấy tôi làm gì, hừ, lúc đó cậu đừng trách là tôi không báo trước. Cậu chủ bé nhỏ của tôi. Hahhahha...........
Nhớ lại câu chuyện đó, Nhất Bảo chột dạ:
- Khốn kiếp. Coi có ai đang ở gần trường Ser1, mau cho người tới đó bảo vệ cô Mai Mai.
Người đàn em ở đầu dây đột nhiên nghe Nhất Bảo ra lệnh khẩn, vội vã vâng dạ rồi cúp máy ngay tức khắc. Nhất Bảo cũng đánh tay lái quay đầu xe đi về phía trường SER1. không xong rồi, sao mình lại có thể sơ ý như thế chứ, nó nói là nó thấy mình, chắc chắn là nó đã đứng đâu đó quanh cổng trường.
Chiếc xe oto phanh kít trước cổng trường SER1, Nhất Bảo bước xuống xe, vẫn lạnh lùng nhưng không giấu nổi sự lo lắng.
- Cậu chủ - một người đàn em của Nhất Bảo chạy đến – như tôi đã báo cáo, cô Mai Mai không có mặt ở đây. Khi xe riêng của cô Mai Mai đến thì cô ấy đã không còn ở đây nữa rồi.
Nhất Bảo thở dốc, gương mặt căng thẳng hơn bao giờ hết.
Tiếng chuông điện thoại réo lên...
Rút cái di động... số lạ...
Nhất Bảo mở máy. Giọng nói của tên phó:
- Cậu nhóc thông minh lắm. Đúng là tuổi trẻ tài cao.
Rồi hắn bắt đầu một tràng cười man rợ.
Nhất Bảo nghiến răng, máu nóng trong cậu đang sôi lên sùng sục:
- Mày đã đưa cô ấy đi đâu?
Chưa thôi cười, tên phó nói:
- Con bé đó quan trọng với mày thế sao? Ayda, quả đúng là anh hùng không qua được ải mỹ nhân... hahha...
- IM NGAY. Nói, mày đang ở đâu?
- Bình tĩnh bình tĩnh... – tên phó cợt nhả - con bé này, hừm, cũng đẹp đấy.. mày nghĩ xem tao nên đối xử với nó như mày đã đối xử với tao hay... haha... làm hỏng đời nó trước... hahhahha....
- Thằng chó... mày dám...
Tút tút tút...
Nhất Bảo bóp chặt chiếc điện thoại, mặt cậu tái xanh, bức bối đập mạnh tay vào mui xe.
- Mau... mau... có bới tung cái thành phố này cũng phải tìm được thằng chó đấy. MAU ĐI.
Chuông điện thoại lại vang lên.
Là ông Hàm.
- Bố. – Nhất Bảo đáp.
- Bố biết tin rồi. Con phải bình tĩnh đã. Bố đã cho người đi tìm rồi, sẽ sớm tìm được thôi. Bố tin là tên đó sẽ không dám làm gì con bé đâu.
- Vâng.
Ông Hàm lấy lại lòng tin cho con trai dù lúc này lòng ông cũng đang như lửa đốt.
Nhất Bảo biết rằng bố mình nói vậy chỉ để động viên, cậu đáp câu gọn lỏn. Anh đã làm liên lụy đến em rồi!
Lúc này, ông Mai Lâm cũng đã biết tin Mai Mai mất tích. Ngay khi tài xế riêng của Mai Mai tới trường học như cô đã gọi điện thông báo rằng cô được nghỉ sớm nhưng khi tới nơi thì Mai Mai không có ở trường, gọi điện cũng không bắt máy, ông tài xế đã đánh xe vòng quanh khu trường học mấy lần nhưng không có. Cả nhà ông Lâm mang nặng không khí ngột ngạt. Dì Minh liên tục lau nước mắt, trong tay ôm khư khư cái điện thoại, dò gọi cho tất cả những người Mai Mai quen biết hỏi xem có ai nhìn thấy cô không. Ông Lâm cũng cho người đi tìm tất cả những nơi cô con gái hay tới và cả những nơi có thể tới, ông cũng cho người kiểm tra danh sách khách hàng của các chuyến bay và chuyến tàu trong ngày. Cũng đã cần sự và cuộc của chinh sát công an.
Người của Nhất Bảo yêu cầu tới khu 4 quận 8 đã gọi điện về thông báo, đó là do tên phó đùa cợt.
- Tiếp tục tìm kiếm ở các khu lân cận. Không được bỏ xót bất kì manh mối nào.
Tắt cuộc gọi này, Nhất Bảo tiếp tục nghe cuộc gọi khác:
- Sao rồi? – Nhất Bảo hỏi ngay khi bắt máy.
- Cậu chủ có người nói là đã nhìn thấy một chiếc xe du lịch chở cô Mai Mai, uhm, thực ra cũng k chắc đó có phải cô Mai Mai không n...
Trong đầu Nhất Bảo thoáng hiện ra hình ảnh chiếc xe du lịch đỗ ở bên kia đường, cậu có đã nhìn qua chiếc xe đó hai lần, một là lúc cậu đứng chờ Mai Mai khi sáng, hai là khi Mai Mai đang đẩy cậu lên xe lúc ra về.
- Đúng rồi, chính xe đó. Mau, cậu biết phải làm gì rồi chứ?
- Dạ.
Cuộc gọi kết thúc.
- Có manh mối rồi sao?
Ông Hàm hỏi ngay tức khắc.
Nhất Bảo gật đầu:
- Mong là sẽ tìm được... Đã 4 tiếng đồng hồ rồi....
Ông Hàm nhìn con trai lo lắng đi đi lại lại suốt mấy tiếng đồng hồ từ lúc cậu đặt chân vào nhà tới giờ, ông cũng lo không kém nhưng lúc này sốt ruột quá cũng chẳng làm được gì. Không dưới 50 lần Nhất Bảo định lên xe đi tìm Mai Mai nhưng ông đều ngăn lại. Con không thể đi. Hãy nghe bố. Con manh động lúc này là sập bẫy của chúng. Hãy nghe bố. Bọn chúng muốn lừa con vào chòng. Có thể chúng đã biết Mai Mai là điểm yếu của con. Nhưng bọn chúng sẽ không dám làm gì đâu.. chúng biết vị trí của bố mà...
Nhất Bảo trầm ngâm một hồi, nói:
- Bố, bố nói đúng. Mai Mai, cô ấy không thể ở bên con được, quá nguy hiểm. Đây cũng không phải lần đầu. Nếu cứ thế này không biết rồi sẽ có chuyện gì? ! – Tiếng của Nhất Bảo nhỏ dần, đôi mắt cậu đỏ lên và nhòe đi... – Con đã cố với và cố níu giữ một điều không thể..
Ông Hàm nhẹ lắc đầu:
- Nhất Bảo....
Ông muốn nói điều gì đó với Nhất Bảo nhưng có chuông điện thoại. Giọng nói của ông khi trả lời điện thoại tuy nhỏ nhưng lạnh thấu xương.
- ...Được rồi, tốt lắm, nếu cậu làm tốt sẽ có thưởng.
Ông Hàm cúp điện thoại, nở nụ cười tuy không ngoác đến mang tai nhưng gương mặt thì vui lên nhiều.
Nhất Bảo nhìn bố, không chờ được vội hỏi:
- Sao rồi bố?
- Tin tốt, đã biết địa điểm cụ thể!
Nhất Bảo vẫn nhìn bố, không giấu được sự ngờ vực. Ông Hàm cười:
- Đáng tin cậy đấy.
Nhất Bảo vội vàng cầm áo khoác lên xe phóng đi ngay lập tức.
Ông Hàm quả thật cao thâm, bên ngoài tưởng như ông không hề có suy tính hay động tĩnh gì nhưng thực chất ông đã hành động trong im lặng. Chính kẻ trong hội Mặt Sắt đã bán đứng tên phó, thông tin cho ông Hàm, coi như tên này còn có đầu óc, giữa tên phó và ông Hàm, nếu bắt buộc phải chọn một người để đắc tội, chẳng dại gì lại chọn ông Hàm.
Bên phía ông Lâm, cảnh sát vẫn chưa có tin tức gì.
Người của Nhất Bảo ngay khi xác định được địa điểm đã kéo đến bao vây nơi tên phó đang bắt giữ Mai Mai chờ lệnh. Ngay khi Nhất Bảo đến nơi:
- Trong đó thế nào? – Nhất Bảo hỏi.
- Vẫn chưa có động tĩnh gì. Xung quanh cũng không có người của hắn. – Đàn em báo cáo.
Nhìn vào ngôi nhà sập xệ, nằm chơ vơ giữa cánh đồng, bên trong có ánh đỏ đèn hắt ra.
- Bắt đầu đi. – Nhất Bảo giọng lạnh lùng ra lệnh.
Mọi người nhận lệnh. Tiến đến gần ngôi nhà, qua qua tấm kính cửa sổ bụi bặm, Nhất Bảo thấy Mai Mai đang bị trói tay trói chân nằm trên tấm phản. Cô nằm bất động. Nhìn gương mặt Mai Mai thánh thiện và vô tội, tim Nhất Bảo thắt lại.
Nghe văng vẳng có tiếng người, đảo mắt một lượt quanh căn nhà, đôi mắt của Nhất Bảo dừng lại ở người đàn ông. Mắt cậu hằn lên những tia máu. Người đàn ông đó đang nói chuyện điện thoại và hắn mất một cánh tay – là tên phó cũ trong hội Trâu Trắng và giờ là người của hội Mặt Sắt.
- Đại ca, tôi và anh không phải mới biết nhau có ngày một ngày hai, có hàng tôi nào dám xài một mình. Huống hồ đây còn là hàng ngon... – gương mặt lộ vẻ đáng kinh tởm. - ...trẻ, đẹp, còn như một chú nai con ngơ ngác, đại ca đảm bảo anh hài lòng... ồ không, không, không phải hàng của cậu Nhất Bảo (giờ lại gọi là ‘cậu Nhất Bảo’ cơ đấy???) có hàng ngon đại ca là người đầu tiên em nghĩ tới...
RẦM
Cánh cửa bật mở...
Chưa kịp phản ứng gì tên phó đã bị ăn một phát đá trời giáng. Tác giả của cú đá ấy không ai khác chính là Nhất Bảo.
Vừa nhìn thấy Nhất Bảo, tên phó liền tái mặt. Gương mặt của Nhất Bảo khi đó thật ai nhìn cũng phải sợ mất mật, tưởng như chỉ cần một cái phẩy tay thì kẻ đắc tội không còn cơ hội nói lời từ biệt.
Một chân giẫm mạnh lên tên phó, Nhất Bảo gằn từng tiếng:
- Mày muốn bị xử thế nào?
Tên phó thoáng đầu sợ sệt nhưng sau cười khẩy:
- Mày có giỏi thì chặt nốt cánh tay còn lại của tao đi. Hừ, thằng ranh như mày, nếu không phải có lão già đó đứng sau thì cái mặt mày cũng đâu có đáng để tao giẫm lên.
Roat.
Lãnh thêm một cú đá lệch mặt, một bên má của hắn đỏ lừ rồi thâm tím ngay tức khắc.
Rời khỏi tên phó đang co quắp dưới đất, xoay lưng đi về phía Mai Mai, Nhất Bảo cười nhạt.
- Nói, tất cả những gì mày làm bao lâu nay là có mục đích gì?
Tên phó cười như mếu, ngửa cái mặt thâm tím lên trần, nói:
- Hừ, không hổ danh là con trai lão Hàm.
Nhất Bảo đang quỳ bên cạnh Mai Mai cởi trói cho cô, với tên phó cậu tàn nhẫn bao nhiêu thì với Mai Mai cậu ân cần gấp bội. Nhìn những vết đỏ do bị trói lằn lên làn da trắng của Mai Mai, tim của Nhất Bảo một lần nữa bị bóp nghẹt. Cậu tức tối đứng dậy đá mạnh tên phó phát nữa, quát:
- ĐỪNG LẮM MỒM.
Mặt tên phó lại rúm lại vì đau đớn.
Một đàn em của Nhất Bảo bước tới thì thầm vào tai của Nhất Bảo, gương mặt của Nhất Bảo vẫn đầy sát khí sau khi nghe xong, cậu ra lệnh cho bọn đàn em lôi tên phó kia đi.
Đầy tiếng **** rủa vang lên, cả những tiếng động chân động tay, lẫn trong đó là thanh âm của đau đớn.
Lúc này trong góc phòng, Mai Mai cũng bắt đầu tỉnh lại. Cô thở gấp, ngón tay khẽ động đậy. Nhất Bảo vội đến bên Mai Mai.
- Mai Mai, em tỉnh rồi, em thấy trong người thế nào?
Mai Mai từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Nhất Bảo, miệng cô bất giác nở nụ cười, nụ cười ấy tuy không tươi tắn nhưng vẫn làm toát lên vẻ thánh thiện trên gương mặt của cô. Mai Mai lấy sức ngồi dậy, được sự giúp đỡ của Nhất Bảo, Mai Mai cũng ngồi dậy được, đầu cô đau kinh khủng đến mức nước mắt long lanh trong khóe mắt. Mai Mai giơ tay day day thái dương của mình:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Mai đâu đầu quá, chẳng nhớ chuyện gì cả.
- Ổn rồi. – Nhất Bảo nhẹ nhàng.
Mai Mai ngẩng đầu nhìn, không hiểu:
- Ổn?.. Chuyện gì? ... – Mai Mai nhăn mặt suy nghĩ - ... không lẽ Mai lại bị...
Nhất Bảo nhìn gương mặt Mai Mai sao trông khổ sở, trong lòng cậu trỗi dậy một cảm xúc.
Trong chớp mắt, cậu luồn tay vào sau mái tóc dài của Mai Mai ôm lấy cổ cô rồi đặt lên đôi môi cô một nụ hôn.
Mai Mai thoáng chốc ngây người. ( không ngây người sao được???!!!). Cái đầu đang ong ong sẵn, hành động bất ngờ khiến cô không chỉ không còn cảm thấy đau đầu mà đầu óc tê dại, trống rỗng luôn. Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng nồng thắm. Mai Mai dần nhắm đôi mắt đang mở to của mình lại. Cảm nhận sự tiếp xúc nơi môi mình....
Thật khó tả!!!
Không còn khái niệm thời gian...
Không có khoảng cách...
Không còn những e ngại, lẩn tránh...
Không còn mặc cảm về thân phận...
....
Với Nhất Bảo, tình cảm của cậu dành cho Mai Mai lâu nay cậu đã biết, nhưng những gì mà cậu có được hoàn toàn không xứng với một cô gái như Mai Mai. Cậu đã từng phủ nhận, đã từng lẩn tránh, đã từng không dám đối mặt. Nhưng càng chạy trốn lại càng nhận ra rằng điều đó quan trọng với mình như thế nào.
Một lời không thể nói hết, mà dù ngôn ngữ có chất cao như núi cũng chẳng biết phải nói sao, hai người họ để mặc cho trái tìm mình dẫn lối.
Chầm chậm dừng lại... Từ từ mở mắt...
Nhìn nhau và... nhìn nhau. Từ đôi mắt của đối phương là những ngôn ngữ vô hình.
Nhìn vào đôi mắt sáng trong của Mai Mai, trong đầu Nhất Bảo là vô vàn những suy nghĩ, giằng xé, đấu tranh trong cậu. Cậu có thể để Mai Mai đến với mình được không? Không được, quá nguy hiểm. Cậu có thể bảo vệ cho cô ấy? Bảo vệ ư? Nhất Bảo nhớ tới ông Hàm, không được bởi chính vợ con ông cũng đã phải hứng chịu điều mà đáng lẽ điều đó là thuộc về ông. Nói đi nói lại cũng là hai người không thể bên nhau được.
Nhưng, nhưng nếu Mai Mai cần cậu cô ấy sẽ đau khổ thế nào nếu cậu ra đi, rằng cô ấy cũng muốn có cậu ở bên cạnh giống như cậu cũng luôn mong có cô ấy ở bên? Nghĩ thế, Nhất Bảo cười khẩy trong đầu, Nhất Bảo ơi Nhất Bảo, dựa vào đâu mà mày cho rằng có chuyện đó kia chứ?
Mai Mai vẫn ngồi đó, trong vòng tay của Nhất Bảo. Nhìn vào đôi mắt Nhất Bảo, chưa bao giờ cô nhìn kĩ vào đôi mắt ấy, ở khoảng cách gần như vậy, đôi mắt ấy thật đẹp, thật hiền... nhưng cũng thật buồn...
- Em có yêu anh không?
Nhất Bảo bất ngờ lên tiếng, giọng cậu trầm xuống, nhẹ và như có gì khẩn xin trong đó.
Câu hỏi bất ngờ quá, Mai Mai còn tưởng mình nghe nhầm.
Không phải.
Đôi mắt Nhất Bảo xoáy sâu nhìn cô. Bất chợt Mai Mai không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Cô cúi đầu xuống, không biết phải nói gì.
Có thực sự là không biết phải nói gì không?
Nhất Bảo vẫn chăm chăm nhìn Mai Mai. Trong lòng cậu mong chờ một câu nói, một câu trả lời cho cậu đáp án của câu hỏi trong lòng mình lâu nay.
Im lặng....
- Cậu chủ...
Phá vỡ im lặng, một đàn em của Nhất Bảo bước vào.
Hai người họ vẫn giữ nguyên tư thế. Nhưng cảm xúc đã khác.
Người đàn em thì thầm điều gì đó vào tai Nhất Bảo. Nhất Bảo khẽ gật đầu. Người kia đi ra ngoài. Chỉ còn lại hai người.
Nhất Bảo nhìn Mai Mai, cậu đã biết đáp án, cười chua chát.
- Được rồi. Không có gì đâu... Sẽ có người đến đưa em về...
Câu nói thốt ra được Nhất Bảo nói bằng giọng rất bình thường, trên cả bình thường, giọng nói của cảm xúc đau buồn lẫn lộn.
Nói rồi cậu dần buông cánh tay mình khỏi Mai Mai. Đứng dậy. Quay người bước đi... Bước chân nặng nề... như đang mong chờ một điều có thể cho bước chân ấy quay lại...
Đầu óc Mai Mai quay cuồng, những gì Nhất Bảo nói khi nãy chỉ như những tiếng vo ve bên tai, chẳng từ nào ra từ nào. Ngay cả khi Nhất Bảo bước đi, cô cũng không hay biết.
Rồi như sực tỉnh.
Mai Mai nhổm dậy, chạy về phía cửa. Mở toang cánh cửa trước mặt, gió lạnh tạt vào, cô rúm người lại. Nhìn không gian đêm tối, vắng lặng, khoảng đất mênh mông trước mắt không một bóng người, một cánh đồng trơ trọi, chỉ có tiếng gió rít và tiếng lá cây va vào nhau xào xạc.
Mai Mai bước ra khỏi căn nhà. B...
Bên kia đầu dây:
- Cậu chủ, quả không ngoài dự đoán, hội Mặt Sắt mới đây có nạp thêm người, người đó không ngờ lại chính là tên phó của hội Trâu Trắng ở Hải Phòng.
Nhất Bảo nhếch mép cười khẩy:
- Tôi đã biết rồi.
- Cậu chủ, cậu biết rồi sao?
Nhớ lại cuộc gọi ở cổng trường, khi Nhất Bảo vừa mở máy.
- Cậu chủ Nhất Bảo, lâu quá rồi mới thấy cậu. – Tên kia cười hiểm qua điện thoại – Chắc cậu k nhớ ra tôi đúng không? Không, phải là nhất thời chưa nhớ ra mới đúng, không lẽ những gì tôi phải chịu lại không để lại một chút gì đó của cậu chủ hay sao?- Hắn lại cười, tiếng cười có gì đó chua chát. – Tôi muốn gặp cậu.
- Tại sao tôi lại phải gặp anh? – Nhất Bảo lạnh lùng lên tiếng.
Tên kia lại cười nhạt, nói:
- Được thôi, vậy chắc là cậu không muốn biết vì sao tôi lại có mặt trong đội Mặt Sắt đúng không, rồi cậu sẽ được thấy tôi làm gì, hừ, lúc đó cậu đừng trách là tôi không báo trước. Cậu chủ bé nhỏ của tôi. Hahhahha...........
Nhớ lại câu chuyện đó, Nhất Bảo chột dạ:
- Khốn kiếp. Coi có ai đang ở gần trường Ser1, mau cho người tới đó bảo vệ cô Mai Mai.
Người đàn em ở đầu dây đột nhiên nghe Nhất Bảo ra lệnh khẩn, vội vã vâng dạ rồi cúp máy ngay tức khắc. Nhất Bảo cũng đánh tay lái quay đầu xe đi về phía trường SER1. không xong rồi, sao mình lại có thể sơ ý như thế chứ, nó nói là nó thấy mình, chắc chắn là nó đã đứng đâu đó quanh cổng trường.
Chiếc xe oto phanh kít trước cổng trường SER1, Nhất Bảo bước xuống xe, vẫn lạnh lùng nhưng không giấu nổi sự lo lắng.
- Cậu chủ - một người đàn em của Nhất Bảo chạy đến – như tôi đã báo cáo, cô Mai Mai không có mặt ở đây. Khi xe riêng của cô Mai Mai đến thì cô ấy đã không còn ở đây nữa rồi.
Nhất Bảo thở dốc, gương mặt căng thẳng hơn bao giờ hết.
Tiếng chuông điện thoại réo lên...
Rút cái di động... số lạ...
Nhất Bảo mở máy. Giọng nói của tên phó:
- Cậu nhóc thông minh lắm. Đúng là tuổi trẻ tài cao.
Rồi hắn bắt đầu một tràng cười man rợ.
Nhất Bảo nghiến răng, máu nóng trong cậu đang sôi lên sùng sục:
- Mày đã đưa cô ấy đi đâu?
Chưa thôi cười, tên phó nói:
- Con bé đó quan trọng với mày thế sao? Ayda, quả đúng là anh hùng không qua được ải mỹ nhân... hahha...
- IM NGAY. Nói, mày đang ở đâu?
- Bình tĩnh bình tĩnh... – tên phó cợt nhả - con bé này, hừm, cũng đẹp đấy.. mày nghĩ xem tao nên đối xử với nó như mày đã đối xử với tao hay... haha... làm hỏng đời nó trước... hahhahha....
- Thằng chó... mày dám...
Tút tút tút...
Nhất Bảo bóp chặt chiếc điện thoại, mặt cậu tái xanh, bức bối đập mạnh tay vào mui xe.
- Mau... mau... có bới tung cái thành phố này cũng phải tìm được thằng chó đấy. MAU ĐI.
Chuông điện thoại lại vang lên.
Là ông Hàm.
- Bố. – Nhất Bảo đáp.
- Bố biết tin rồi. Con phải bình tĩnh đã. Bố đã cho người đi tìm rồi, sẽ sớm tìm được thôi. Bố tin là tên đó sẽ không dám làm gì con bé đâu.
- Vâng.
Ông Hàm lấy lại lòng tin cho con trai dù lúc này lòng ông cũng đang như lửa đốt.
Nhất Bảo biết rằng bố mình nói vậy chỉ để động viên, cậu đáp câu gọn lỏn. Anh đã làm liên lụy đến em rồi!
Lúc này, ông Mai Lâm cũng đã biết tin Mai Mai mất tích. Ngay khi tài xế riêng của Mai Mai tới trường học như cô đã gọi điện thông báo rằng cô được nghỉ sớm nhưng khi tới nơi thì Mai Mai không có ở trường, gọi điện cũng không bắt máy, ông tài xế đã đánh xe vòng quanh khu trường học mấy lần nhưng không có. Cả nhà ông Lâm mang nặng không khí ngột ngạt. Dì Minh liên tục lau nước mắt, trong tay ôm khư khư cái điện thoại, dò gọi cho tất cả những người Mai Mai quen biết hỏi xem có ai nhìn thấy cô không. Ông Lâm cũng cho người đi tìm tất cả những nơi cô con gái hay tới và cả những nơi có thể tới, ông cũng cho người kiểm tra danh sách khách hàng của các chuyến bay và chuyến tàu trong ngày. Cũng đã cần sự và cuộc của chinh sát công an.
Người của Nhất Bảo yêu cầu tới khu 4 quận 8 đã gọi điện về thông báo, đó là do tên phó đùa cợt.
- Tiếp tục tìm kiếm ở các khu lân cận. Không được bỏ xót bất kì manh mối nào.
Tắt cuộc gọi này, Nhất Bảo tiếp tục nghe cuộc gọi khác:
- Sao rồi? – Nhất Bảo hỏi ngay khi bắt máy.
- Cậu chủ có người nói là đã nhìn thấy một chiếc xe du lịch chở cô Mai Mai, uhm, thực ra cũng k chắc đó có phải cô Mai Mai không n...
Trong đầu Nhất Bảo thoáng hiện ra hình ảnh chiếc xe du lịch đỗ ở bên kia đường, cậu có đã nhìn qua chiếc xe đó hai lần, một là lúc cậu đứng chờ Mai Mai khi sáng, hai là khi Mai Mai đang đẩy cậu lên xe lúc ra về.
- Đúng rồi, chính xe đó. Mau, cậu biết phải làm gì rồi chứ?
- Dạ.
Cuộc gọi kết thúc.
- Có manh mối rồi sao?
Ông Hàm hỏi ngay tức khắc.
Nhất Bảo gật đầu:
- Mong là sẽ tìm được... Đã 4 tiếng đồng hồ rồi....
Ông Hàm nhìn con trai lo lắng đi đi lại lại suốt mấy tiếng đồng hồ từ lúc cậu đặt chân vào nhà tới giờ, ông cũng lo không kém nhưng lúc này sốt ruột quá cũng chẳng làm được gì. Không dưới 50 lần Nhất Bảo định lên xe đi tìm Mai Mai nhưng ông đều ngăn lại. Con không thể đi. Hãy nghe bố. Con manh động lúc này là sập bẫy của chúng. Hãy nghe bố. Bọn chúng muốn lừa con vào chòng. Có thể chúng đã biết Mai Mai là điểm yếu của con. Nhưng bọn chúng sẽ không dám làm gì đâu.. chúng biết vị trí của bố mà...
Nhất Bảo trầm ngâm một hồi, nói:
- Bố, bố nói đúng. Mai Mai, cô ấy không thể ở bên con được, quá nguy hiểm. Đây cũng không phải lần đầu. Nếu cứ thế này không biết rồi sẽ có chuyện gì? ! – Tiếng của Nhất Bảo nhỏ dần, đôi mắt cậu đỏ lên và nhòe đi... – Con đã cố với và cố níu giữ một điều không thể..
Ông Hàm nhẹ lắc đầu:
- Nhất Bảo....
Ông muốn nói điều gì đó với Nhất Bảo nhưng có chuông điện thoại. Giọng nói của ông khi trả lời điện thoại tuy nhỏ nhưng lạnh thấu xương.
- ...Được rồi, tốt lắm, nếu cậu làm tốt sẽ có thưởng.
Ông Hàm cúp điện thoại, nở nụ cười tuy không ngoác đến mang tai nhưng gương mặt thì vui lên nhiều.
Nhất Bảo nhìn bố, không chờ được vội hỏi:
- Sao rồi bố?
- Tin tốt, đã biết địa điểm cụ thể!
Nhất Bảo vẫn nhìn bố, không giấu được sự ngờ vực. Ông Hàm cười:
- Đáng tin cậy đấy.
Nhất Bảo vội vàng cầm áo khoác lên xe phóng đi ngay lập tức.
Ông Hàm quả thật cao thâm, bên ngoài tưởng như ông không hề có suy tính hay động tĩnh gì nhưng thực chất ông đã hành động trong im lặng. Chính kẻ trong hội Mặt Sắt đã bán đứng tên phó, thông tin cho ông Hàm, coi như tên này còn có đầu óc, giữa tên phó và ông Hàm, nếu bắt buộc phải chọn một người để đắc tội, chẳng dại gì lại chọn ông Hàm.
Bên phía ông Lâm, cảnh sát vẫn chưa có tin tức gì.
Người của Nhất Bảo ngay khi xác định được địa điểm đã kéo đến bao vây nơi tên phó đang bắt giữ Mai Mai chờ lệnh. Ngay khi Nhất Bảo đến nơi:
- Trong đó thế nào? – Nhất Bảo hỏi.
- Vẫn chưa có động tĩnh gì. Xung quanh cũng không có người của hắn. – Đàn em báo cáo.
Nhìn vào ngôi nhà sập xệ, nằm chơ vơ giữa cánh đồng, bên trong có ánh đỏ đèn hắt ra.
- Bắt đầu đi. – Nhất Bảo giọng lạnh lùng ra lệnh.
Mọi người nhận lệnh. Tiến đến gần ngôi nhà, qua qua tấm kính cửa sổ bụi bặm, Nhất Bảo thấy Mai Mai đang bị trói tay trói chân nằm trên tấm phản. Cô nằm bất động. Nhìn gương mặt Mai Mai thánh thiện và vô tội, tim Nhất Bảo thắt lại.
Nghe văng vẳng có tiếng người, đảo mắt một lượt quanh căn nhà, đôi mắt của Nhất Bảo dừng lại ở người đàn ông. Mắt cậu hằn lên những tia máu. Người đàn ông đó đang nói chuyện điện thoại và hắn mất một cánh tay – là tên phó cũ trong hội Trâu Trắng và giờ là người của hội Mặt Sắt.
- Đại ca, tôi và anh không phải mới biết nhau có ngày một ngày hai, có hàng tôi nào dám xài một mình. Huống hồ đây còn là hàng ngon... – gương mặt lộ vẻ đáng kinh tởm. - ...trẻ, đẹp, còn như một chú nai con ngơ ngác, đại ca đảm bảo anh hài lòng... ồ không, không, không phải hàng của cậu Nhất Bảo (giờ lại gọi là ‘cậu Nhất Bảo’ cơ đấy???) có hàng ngon đại ca là người đầu tiên em nghĩ tới...
RẦM
Cánh cửa bật mở...
Chưa kịp phản ứng gì tên phó đã bị ăn một phát đá trời giáng. Tác giả của cú đá ấy không ai khác chính là Nhất Bảo.
Vừa nhìn thấy Nhất Bảo, tên phó liền tái mặt. Gương mặt của Nhất Bảo khi đó thật ai nhìn cũng phải sợ mất mật, tưởng như chỉ cần một cái phẩy tay thì kẻ đắc tội không còn cơ hội nói lời từ biệt.
Một chân giẫm mạnh lên tên phó, Nhất Bảo gằn từng tiếng:
- Mày muốn bị xử thế nào?
Tên phó thoáng đầu sợ sệt nhưng sau cười khẩy:
- Mày có giỏi thì chặt nốt cánh tay còn lại của tao đi. Hừ, thằng ranh như mày, nếu không phải có lão già đó đứng sau thì cái mặt mày cũng đâu có đáng để tao giẫm lên.
Roat.
Lãnh thêm một cú đá lệch mặt, một bên má của hắn đỏ lừ rồi thâm tím ngay tức khắc.
Rời khỏi tên phó đang co quắp dưới đất, xoay lưng đi về phía Mai Mai, Nhất Bảo cười nhạt.
- Nói, tất cả những gì mày làm bao lâu nay là có mục đích gì?
Tên phó cười như mếu, ngửa cái mặt thâm tím lên trần, nói:
- Hừ, không hổ danh là con trai lão Hàm.
Nhất Bảo đang quỳ bên cạnh Mai Mai cởi trói cho cô, với tên phó cậu tàn nhẫn bao nhiêu thì với Mai Mai cậu ân cần gấp bội. Nhìn những vết đỏ do bị trói lằn lên làn da trắng của Mai Mai, tim của Nhất Bảo một lần nữa bị bóp nghẹt. Cậu tức tối đứng dậy đá mạnh tên phó phát nữa, quát:
- ĐỪNG LẮM MỒM.
Mặt tên phó lại rúm lại vì đau đớn.
Một đàn em của Nhất Bảo bước tới thì thầm vào tai của Nhất Bảo, gương mặt của Nhất Bảo vẫn đầy sát khí sau khi nghe xong, cậu ra lệnh cho bọn đàn em lôi tên phó kia đi.
Đầy tiếng **** rủa vang lên, cả những tiếng động chân động tay, lẫn trong đó là thanh âm của đau đớn.
Lúc này trong góc phòng, Mai Mai cũng bắt đầu tỉnh lại. Cô thở gấp, ngón tay khẽ động đậy. Nhất Bảo vội đến bên Mai Mai.
- Mai Mai, em tỉnh rồi, em thấy trong người thế nào?
Mai Mai từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Nhất Bảo, miệng cô bất giác nở nụ cười, nụ cười ấy tuy không tươi tắn nhưng vẫn làm toát lên vẻ thánh thiện trên gương mặt của cô. Mai Mai lấy sức ngồi dậy, được sự giúp đỡ của Nhất Bảo, Mai Mai cũng ngồi dậy được, đầu cô đau kinh khủng đến mức nước mắt long lanh trong khóe mắt. Mai Mai giơ tay day day thái dương của mình:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Mai đâu đầu quá, chẳng nhớ chuyện gì cả.
- Ổn rồi. – Nhất Bảo nhẹ nhàng.
Mai Mai ngẩng đầu nhìn, không hiểu:
- Ổn?.. Chuyện gì? ... – Mai Mai nhăn mặt suy nghĩ - ... không lẽ Mai lại bị...
Nhất Bảo nhìn gương mặt Mai Mai sao trông khổ sở, trong lòng cậu trỗi dậy một cảm xúc.
Trong chớp mắt, cậu luồn tay vào sau mái tóc dài của Mai Mai ôm lấy cổ cô rồi đặt lên đôi môi cô một nụ hôn.
Mai Mai thoáng chốc ngây người. ( không ngây người sao được???!!!). Cái đầu đang ong ong sẵn, hành động bất ngờ khiến cô không chỉ không còn cảm thấy đau đầu mà đầu óc tê dại, trống rỗng luôn. Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng nồng thắm. Mai Mai dần nhắm đôi mắt đang mở to của mình lại. Cảm nhận sự tiếp xúc nơi môi mình....
Thật khó tả!!!
Không còn khái niệm thời gian...
Không có khoảng cách...
Không còn những e ngại, lẩn tránh...
Không còn mặc cảm về thân phận...
....
Với Nhất Bảo, tình cảm của cậu dành cho Mai Mai lâu nay cậu đã biết, nhưng những gì mà cậu có được hoàn toàn không xứng với một cô gái như Mai Mai. Cậu đã từng phủ nhận, đã từng lẩn tránh, đã từng không dám đối mặt. Nhưng càng chạy trốn lại càng nhận ra rằng điều đó quan trọng với mình như thế nào.
Một lời không thể nói hết, mà dù ngôn ngữ có chất cao như núi cũng chẳng biết phải nói sao, hai người họ để mặc cho trái tìm mình dẫn lối.
Chầm chậm dừng lại... Từ từ mở mắt...
Nhìn nhau và... nhìn nhau. Từ đôi mắt của đối phương là những ngôn ngữ vô hình.
Nhìn vào đôi mắt sáng trong của Mai Mai, trong đầu Nhất Bảo là vô vàn những suy nghĩ, giằng xé, đấu tranh trong cậu. Cậu có thể để Mai Mai đến với mình được không? Không được, quá nguy hiểm. Cậu có thể bảo vệ cho cô ấy? Bảo vệ ư? Nhất Bảo nhớ tới ông Hàm, không được bởi chính vợ con ông cũng đã phải hứng chịu điều mà đáng lẽ điều đó là thuộc về ông. Nói đi nói lại cũng là hai người không thể bên nhau được.
Nhưng, nhưng nếu Mai Mai cần cậu cô ấy sẽ đau khổ thế nào nếu cậu ra đi, rằng cô ấy cũng muốn có cậu ở bên cạnh giống như cậu cũng luôn mong có cô ấy ở bên? Nghĩ thế, Nhất Bảo cười khẩy trong đầu, Nhất Bảo ơi Nhất Bảo, dựa vào đâu mà mày cho rằng có chuyện đó kia chứ?
Mai Mai vẫn ngồi đó, trong vòng tay của Nhất Bảo. Nhìn vào đôi mắt Nhất Bảo, chưa bao giờ cô nhìn kĩ vào đôi mắt ấy, ở khoảng cách gần như vậy, đôi mắt ấy thật đẹp, thật hiền... nhưng cũng thật buồn...
- Em có yêu anh không?
Nhất Bảo bất ngờ lên tiếng, giọng cậu trầm xuống, nhẹ và như có gì khẩn xin trong đó.
Câu hỏi bất ngờ quá, Mai Mai còn tưởng mình nghe nhầm.
Không phải.
Đôi mắt Nhất Bảo xoáy sâu nhìn cô. Bất chợt Mai Mai không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Cô cúi đầu xuống, không biết phải nói gì.
Có thực sự là không biết phải nói gì không?
Nhất Bảo vẫn chăm chăm nhìn Mai Mai. Trong lòng cậu mong chờ một câu nói, một câu trả lời cho cậu đáp án của câu hỏi trong lòng mình lâu nay.
Im lặng....
- Cậu chủ...
Phá vỡ im lặng, một đàn em của Nhất Bảo bước vào.
Hai người họ vẫn giữ nguyên tư thế. Nhưng cảm xúc đã khác.
Người đàn em thì thầm điều gì đó vào tai Nhất Bảo. Nhất Bảo khẽ gật đầu. Người kia đi ra ngoài. Chỉ còn lại hai người.
Nhất Bảo nhìn Mai Mai, cậu đã biết đáp án, cười chua chát.
- Được rồi. Không có gì đâu... Sẽ có người đến đưa em về...
Câu nói thốt ra được Nhất Bảo nói bằng giọng rất bình thường, trên cả bình thường, giọng nói của cảm xúc đau buồn lẫn lộn.
Nói rồi cậu dần buông cánh tay mình khỏi Mai Mai. Đứng dậy. Quay người bước đi... Bước chân nặng nề... như đang mong chờ một điều có thể cho bước chân ấy quay lại...
Đầu óc Mai Mai quay cuồng, những gì Nhất Bảo nói khi nãy chỉ như những tiếng vo ve bên tai, chẳng từ nào ra từ nào. Ngay cả khi Nhất Bảo bước đi, cô cũng không hay biết.
Rồi như sực tỉnh.
Mai Mai nhổm dậy, chạy về phía cửa. Mở toang cánh cửa trước mặt, gió lạnh tạt vào, cô rúm người lại. Nhìn không gian đêm tối, vắng lặng, khoảng đất mênh mông trước mắt không một bóng người, một cánh đồng trơ trọi, chỉ có tiếng gió rít và tiếng lá cây va vào nhau xào xạc.
Mai Mai bước ra khỏi căn nhà. B...