Duck hunt
Trang 3 Truyện voz Gái đến ở cùng nhà Full - Truyện Voz - ThuVienCs.Xtgem.Com wap doc truyen, truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen voz

↓

tục viết dù cho nó không được ủng hộ ở nơi nó sinh ra - vozforums. Em sẽ viết bởi em muốn một người đọc được, các thím gạch đá thì cứ việc, em không dỗi gì đâu.

Chap 10:
Chân tướng thằng Long đã lộ rõ, nó chỉ là một thằng đểu cáng không hơn không kém. Tuy vậy nhưng em vẫn chưa tìm được cách nào để vạch cái bộ mặt giả dối của nó, đưa nó ra ngoài ánh sáng. Ngày ngày, em vẫn nhìn nó tỏa sáng nhưng không phải với sự khâm phục mà với con mắt khinh bỉ. Em phải nhanh chóng nghĩ cách thôi, không thể để cho nó tung hoành mãi được, gato bỏ mẹ.
Thằng Long này quả thật nguy hiểm. Nó bắt đầu tán Huyền - thiên thần của em. Em chỉ biết nhìn từ xa với sự bất lực, em chả là gì so với nó cả. Bây giờ nghĩ lại thấy hồi đó em bất tài vãi, tự gạch mình phát.
Rồi một hôm, đến lớp thấy bọn con gái xúm đông xúm đỏ chỗ thằng Long. Em chen chân vào hóng thì thấy ở giữa, thằng Long ăn mặc chỉn chu lắm, lại còn thắt nơ cơ. Trên bàn nó là một bó hoa hồng to tướng. "Chắc lại chuẩn bị có biến rồi đây" - Em thầm nghĩ. Về chỗ, em vẫn để ý thằng Long xem nó chuẩn bị làm trò gì. Rồi một đứa con gái từ hành lang chạy vào, thì thầm gì đó với thằng Long. Không biết nó nói gì mà nghe xong thằng Long lẫn đám la liếm kia đi ra khỏi lớp, chạy xuống sân trường, cầm theo bó hồng. Em ra hành lang hóng xuống thì thấy thằng Long đang đứng trước mặt một bạn nữ, xung quanh là đám la liếm lớp em cùng một đống học sinh trong trường đứng hóng ở ngoài. Nhìn kĩ thì bạn nữ đó chính là Huyền!!! Hoa hồng, đeo nơ, bỏ mẹ rồi, sao từ đầu em không nghĩ ra nhỉ. Nó định tỏ tình với Huyền, chắc chắn là vậy rồi. Em phi từ hành lang xuống sân trường với tốc độ ánh sáng, chen chúc vào bên trong thì thấy thằng Long nói:
-Cậu làm người yêu tớ nhé.
Huyền đứng im, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên. Không để cho em ấy trả lời, em chạy tới, nắm tay Huyền kéo đi. Đám đông dạt ra cho em đi, còn thằng Long thì đứng như trời trồng với vẻ mặt ngơ như bò đeo nơ. Em cứ nắm tay Huyền, em nó ra sức vùng ra nhưng một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai, em vẫn tiếp tục kéo Huyền ra khu vườn đằng sân sau - nơi ít người qua lại nhất trường. Đến nơi, em nó dứt tay ra, hét to:
-Cậu làm cái gì vậy!!!???
-Huyền bình tĩnh, nghe Minh nói đã nào.
-Rồi, cậu nói đi, sao cậu lại kéo tôi ra đây?
-Thằng Long nó chỉ là một thằng đểu cáng, bắt cá hai tay mà thôi. Nó thấy ai xinh là tán, xong yêu chán lại bỏ mà thôi.
-Điều gì khiến tôi phải tin cậu?
-Vì Minh thích Huyền!!! - Em hét
Em nó lặng đi, em tiếp tục nói:
-Minh thích Huyền từ lần gặp đầu tiên, Minh biết Minh trong mắt Huyền chẳng là gì cả, chỉ là một thằng tồi tệ nhưng Minh nhất quyết không phải người thích bịa chuyện. Tin Minh đi, thằng Long chỉ là thằng háo sặc mà thôi, Minh có thể làm Huyền hạnh phúc mà!!!
-Cậu lấy gì làm bằng chứng để chứng minh Long là người như vậy. Mà dù cậu có thích tôi thì cũng chẳng có luật gì bắt tôi phải thích lại cậu cả. Tôi biết người nào tốt, người nào xấu, vì vậy mong cậu từ nay về sau đừng bao giờ can dự vào chuyện của tôi nữa! - Huyền nói rõ ràng và dứt khoát.
Ôi em ơi, em đã bị cái sự giả tạo của thằng Long đánh lừa rồi. Nhưng Huyền nói đúng, em chẳng có cái gì để chứng minh lời em nói là sự thật cả. Vậy là em chỉ còn biết đứng đó, trong cơn gió lạnh cuối thu, nhìn Huyền bước đi, và có lẽ là bước đi khỏi đời em luôn. Em đi chầm chậm ra phía sân trước, Huyền đang cầm bó hoa của thằng Long, cười rạng rỡ. Thằng Long thấy em, nó nhếch mép cười. Em vội quay đi. Phải, giờ em là người thua cuộc rồi. Nhưng em đã khước từ tình cảm của mình và đi theo thằng đểu đó, việc gì phải nuối tiếc chứ. Rồi em sẽ có ngày phải hối hận thôi, em à.
-Đúng, việc gì phải, hic, hối tiếc chứ.
Hôm đó có một thằng con trai ngồi khóc rưng rức ở sân sau.



Sorry mấy thím, hồi chiều đi có việc bận nên không up chap được, mai sẽ up bù ạ.
Chap 11:
Khóc nhiều, nước mắt cũng cạn, em vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nhìn lại mình trong tấm gương trước mặt, em lại càng thấy hối hận. Phải chăng mày không tỏ tình với em thì có thể bây giờ mày vẫn còn cơ hội. Giờ đây thì em đã xa nó rồi, xa thật rồi, chẳng thể níu kéo được gì nữa. Cố làm vẻ mặt bình thường, em bước vào lớp. Cả lớp rộ lên những tiếng thì thầm, thằng Long nhìn em, nhếch mép cười, còn Huyền thì chẳng thèm nhìn em nữa. Cô giáo chủ nhiệm nghiêm giọng:
-Em Minh, ai cho phép em vào lớp!
Mặc kệ lời nói của cô giáo, em lững thững đi về chỗ. Cô giáo mặt nhăn lại, lộ rõ vẻ không hài lòng.
-Tôi sẽ nói chuyện với phụ huynh về thái độ của em. - Cô giáo nói.
Xin lỗi cô chứ bây giờ cô có đốt nhà em thì em cũng không quan tâm đâu. Trân thấy em về chỗ thì vỗ về an ủi, làm em cũng bớt buồn đi phần nào. Được người đẹp quan tâm thằng nào mà chẳng thích. Tuy vậy nhưng cũng không làm làm hết được sự chán đời của em.
-Trân còn kẹo mút không? - Em hỏi.
-À ừm còn. - Trân đáp.
-Cho Minh xin một cái đi.
-Ừm, đây nè, hết buồn nhanh nha.
-Cảm ơn Trân.
Ngậm viên kẹo mút trong miệng, vẫn là vị socola như lần trước nhưng sao lần này cái đắng trong em lại chẳng thể nào hết. Người ta giải sầu bằng thuốc lá, bằng rượu, còn mình thì giải sầu bằng kẹo mút. Cắn cho viên kẹo nát vụn trong miệng, em cắm tai nghe, gục mặt xuống bàn. Những giai điệu của bài "Em không quay về" mà em vẫn cho là sáo rỗng nhưng giờ sao lại thấm thía thế.
Và giờ người ra đi…trong con tim không nghĩ suy…
Để lệ hoen đôi mi anh cần chi những hoài nghi khi em không trở lại
Chỉ còn lại đôi vai…Trong cơn mưa không có ai
Lời ngọt ngào bên tai về ngày mai anh đã sai…
Em không quay về…Vì em không quay về…

-Dậy đi Minh, dậy đi.
-Còn sớm mà, để Minh ngủ tí nữa.
-Dậy ngay, ngủ như con heo.
Mới sáng sớm Trân đã dựng em dậy bằng được. Hôm qua cô nàng bảo dẫn mình đến một nơi hay ho lắm, để em có thể phục hồi tinh thần sau vụ hôm trước. Húp xong bát mì thì Trân từ trên nhà đi xuống. Em ấy mặc quần short ngắn, khoe cặp đùi trắng muốt, cùng với cái áo rộng rộng mà bọn con gái hay mặc ấy ạ, em chẳng biết gọi là gì nhưng nhìn dễ thương lắm ợ, lại còn đội thêm cái mũ giống cái mủ của Luffy nữa. Vẻ mặt lộ rõ sự háo hứng, Trân giục:
-Ăn nhanh lên còn đi Minh ơi.
-Đây xong ngay đây.
Vi vu trên con Air Blade, em đang trở Trân tới nơi mà em ấy bảo là hay lắm. Nhớ lúc nãy 2 đứa phải năn nỉ ỉ ôi mãi mama mới cho mượn con xe máy cùng với lời đe dọa:" Xe mà bị làm sao mày chết nha con". Con thì chẳng lo, lại đi lo cái xe. Trân ngồi đằng sau, bám nhẹ vào áo em, cứ hát khe khẽ bài gì đấy của Justa Tee. Em quay lại hỏi:
-Trân cũng thích Justa Tee à.
-Ừm, bài nào của Justa Tee Trân cũng nghe hết.
-Vậy biết bài Forever Alone không?
-Có chứ, ngày nào Trân chả nghe.
Thấy vậy em liền hát bài đấy luôn, Trân cũng hát theo. Hai đứa cứ rống à nhầm cứ hát ầm cả lên, ai đi qua cũng nhìn bọn em, chắc tưởng là tâm thần mới trốn trại. Xong em hát sang cả lời chế:
-Một nụ cười luôn hé, tắt máy xuống xe...
-Hihi - Trân cười khúc khích
Bỗng "Tuýt", thôi bỏ mẹ rồi. Vừa hát chế thằng công an thì bị công an nó tuýt, xui vãi. Không mũ, không bằng lái, không giấy tờ, thế là phải gọi mẹ em lên giải quyết và tất nhiên là chuyến đi chơi của 2 đứa, bị hủy. Giải quyết xong, 2 đứa lên xe ô tô đi về, nghe một bài cải lương của mama. Mặt Trân cứ phụng phịu, nhăn nhăn, kiểu trẻ con ấy, thương lắm cơ.
-Thôi lần sau có dịp thì mình đi cũng được.
-Ai bảo Minh đã không đội mũ lại còn chạy ẩu cơ.
Dù chuyến đi đã bị hoãn lại, em và Trân chẳng thể đến được nơi mà Trân nói rằng có thể làm cho em hết buồn nhưng chẳng cần đến nơi đó, em cũng đã đỡ buồn hơn nhiều rồi. Có lẽ, Trân mới thật sự là người quan tâm đến em, là người con gái em cần...
P/S: mấy cái lời dẫn đầu chap của mình là lời gửi tới toàn thể mọi người hóng truyện của mình nhé, mấy bác up sang forum khác nhớ coppy cả cái đấy sang.

Chap 12:
Sau vụ đi chơi hụt với Trân, em cũng đã phần nào vơi bớt nỗi buồn. Làm người thì phải biết vượt qua khó khăn, bỏ lại sau lưng quá khứ để hướng tới tương lai chứ các thím nhỉ. Hàng ngày em vẫn đi học bình thường, mặc dù có hơi khó chịu khi nhìn thằng ôn Long gần gũi với Huyền. Nói là chấm dứt hoàn toàn tình cảm với Huyền nhưng thực lòng em vẫn có chút nối tiếc. 3 năm chứ đâu phải ngắn. Tiếc thì tiếc chứ em cũng chẳng biết phải làm sao, thôi thì cứ tiếp tục cuộc hành trình mang tên "Cuộc đời" mà không có Huyền vậy.
Lại nói về Trân, sau mấy tháng chuyển tới lớp, em nó đã hòa nhập được với tập thể. Trân rất thông minh, sau vài tháng đã lọt vào top học giỏi của lớp, nhưng tất nhiên là vẫn sau em. Vừa xinh đẹp lại học giỏi, Trân có rất nhiều vệ tinh xung quanh. Sau cái vụ xô xát với mấy đầu gấu đầu chó trong trường, chúng nó tưởng em với Trân là một đôi nên cũng không tán tỉnh em nó, nhưng sau vụ hôm trước, chúng nó lại bắt đầu tấn công Trân dữ dội. Mỗi ngày một đống thư, quà được chuyển đến cho Trân, làm em cũng hơi bực mình. Phải chăng là em đang ghen???
Như mọi ngày, tan học em đèo Trân về. Về nhà em mới chợt nhớ ra là quên mất quyển vở ở trên lớp. Thế là em ba chân bốn cẳng đạp xe lên trường. Đến cổng trường thì gặp mấy thằng đầu gấu trong trường. Mấy thằng này toàn cậy anh hoặc chị có hội, ở trường rất hống hách, thích ra vẻ giang hồ (vườn). Em đạp xe vào trường thì chúng nó ngăn lại. Em bình tĩnh nói:
-Có chuyện gì?
-Từ bây giờ mày đừng có chở Trân đi về nữa nghe chưa! - Thằng Tuấn-ông trùm của trường-nói.
À thì ra là mấy thằng này thích Trân. Cái đậu má mấy thằng trẻ trâu như chúng mày thì đừng hòng động đến Trân của bố nhá.
-Tao với Trân chỉ là bạn, tao thích chở là việc của tao. - Em cương quyết nói.
-Tao không quan tâm. Tao mà còn thấy mày chở Trân là mày chết với tao.
Kệ mẹ bọn trẻ trâu, em dắt xe vào trong trường, lên lớp lấy quyển vở xong về. Lúc ra, đi qua bọn trẻ trâu, chúng nó còn gọi với theo:
-Nhớ lời tao nói đấy!
-Mơ đi cưng. - Em nghĩ thầm.
Về tới nhà, thấy con SH dựng ở sân, chắc nhà lại có khách đây. Vào nhà mới biết là ông Giang (là ông G ở mấy chap đầu đó mấy thím) lại về. Ông ấy đang phụ Trân với mẹ cuốn nem, thế là em rón rén đá phát vào ass ông ý xong chạy lên phòng thay quần áo.
Buổi chiều hôm ấy, ông Giang rủ em đi câu cá. 2 anh em xách xô với cần ra con sông gần nhà ngồi câu. Đang ngồi đợi cá thì ông Giang hỏi em:
-Mày thấy Trân như thế nào?
Ông ấy hỏi câu này là em đã thấy nghi nghi rồi. Em liền trả lời:
-Ờ thì xinh, tốt bụng. Ông hỏi thế làm gì?
-Tao định tán bé Trân, mày giúp tao được không? - Ông Giang nói.
Biết ngay mà, từ hồi ông ấy về đợt trước đã nghi rồi. Là anh em với nhau, tất nhiên là em chẳng thể nào từ chối rồi.
-Ừm. - Em đáp.
Ông Giang nghe vậy em ôm chầm lấy em, nói:
-Thanks tiểu đệ, i nớp diu sâu mắc, cho hôn cái nào.
-Bỏ ra đi cái ông biến thái này. - Em đạp ông ý ra.
Em lỡ chân đạp hơi mạnh, thế là ông ấy ngã luôn xuống sông, thế là về nhà em ăn mấy phát cốc của ông ấy cùng bài cải lương của mẹ.
Buổi tối, đang nằm xem TV thì thấy ông Giang với Trân định đi đâu đấy. Em liền hỏi:
-Hai người đi đâu thế?
-À Trân với anh Giang định đi chơi, Minh đi cùng không? - Trân đáp
-Thôi để thằng Minh ở nhà đi Trân, cho chừa cái tội hồi chiều hãm hại anh. - Ông Giang nói.
-Thôi anh để Minh đi cùng đi. - Trân nũng nịu.
Nhớ việc ông Giang nhờ vả hồi chiều, em liền đáp:
-Thôi Trân với anh Giang cư đi đi, Minh ở nhà chốc còn học bài.
Trần ngần ngừ một lát rồi nói:
-Vậy thôi Trân đi nha.
-Ừ, hai người đi vui vẻ nhé. - Em nói.
Tối hôm đi em đi ngủ sớm. Nằm vắt tay lên trán, em tự hỏi mình đã đúng hay sai khi đồng ý giúp ông Giang. Là anh em thì tất nhiên là phải giúp nhau, nhưng em thấy có chút khó chịu sao đó, nhất là lúc Trân đi chơi với ông Giang. Chẳng nhẽ em lại nảy sinh tình cảm với Trân rồi sao? Không được, mình đã hứa giúp ông Giang rồi mà, mình không thể thích Trân được, ít nhất là lúc này. Suy nghĩ một hồi lâu, em chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, trong đầu văng vẳng tiếng cười của Trân...



Chap 13:
-Dậy đi Minh, ngủ như con heo.
-Rồi dậy đây dậy đây.
Từ bao giờ, cái đồng hồ báo thức của em đã vứt ở xó phòng và làm thay nhiệm vụ cho nó là một cái "đồng hồ" khác rất xinh đẹp với câu báo thức quen thuộc "Dậy đi, ngủ như con heo". Khác với hồi mới chuyển về còn ngại ngùng bẽn lẽn, bây giờ Trân đã vô cùng thân thiết với em, nhiều lúc còn làm nũng kiểu trẻ con ấy, dễ thương lắm. Nhiều lúc em còn cảm giác như Trân là người yêu của mình ấy, chắc tại đọc nhiều truyện của mấy thím trên voz quá nên cdsht.
Như mọi ngày, em cùng Trân vi vu đến trường trên con Asama thần thánh. Hai đứa nói chuyện vui vẻ với nhau, xong đi cùng nhau vào trường. Đi đến đâu, ánh mắt gato của bọn con trai kéo theo đến đó, như Brad Pitt và Angelina Jolie bước đi trên thảm đỏ ấy. Em lại được thể vênh mặt lên like a boss, và rồi em bắt gặp ánh mắt của thằng Tuấn cùng đồng bọn đang nhìn em đầy tức giận. Bỏ mẹ rồi quên mất lời dặn của nó hôm qua, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, em cứ đi cùng với Trân vào lớp. Bố mẹ ơi, xuân này con không về.
Buổi chiều hôm đó, đang đạp xe đi mua chai dầu ăn về cho mẹ nấu thì bỗng có 2 xe máy vượt lên đằng trước rồi drift chặn đầu em. Ra là thằng Tuấn. Nó đi cùng 3 thằng nữa, chắc định hội đồng em đây. Em từ lúc ở trường đã chuẩn bị tinh thần là có thể bị chúng nó úp bất cứ lúc nào rồi nên cũng chẳng bất ngờ mấy. Em từ tốn nói;
-Chúng mày có việc gì?
-Hôm qua tao nói gì mày quên rồi sao? - Thằng Tuấn giọng khàn khàn đầy giận dữ.
-Tao không quên, nhưng tao chở Trân là việc của tao, chẳng liên quan gì tới chúng mày cả. Mà tao cũng nói luôn, mày bỏ ý định theo đuổi Trân đi, những loại người như mày, đừng hòng động vào Trân! - Em cương quyết nói.
-Thằng này cứng nhỉ, anh em, đánh chết nó cho tao! - Thằng Tuấn gào lên.
Cả ba thằng đàn em của nó xông tới, em cho một cước vào cổ họng thằng gần nhất làm nó ngã lăn ra. Thằng thứ 2 xông vào khóa chặt tay em, thằng còn lại đấm vào bụng em, đau gần chết các thím ạ. Rồi em ngã người ra đằng sau, nằm đè lên thằng đang khóa tay em làm nó đau quá phải thả ra. Thằng còn lại đấm thằng mặt em nhưng em lăn sang một bên để tránh, thế là cú đấm của nó vào thẳng mũi thằng đang nằm đất. Thằng ranh con bị đấm ngay sống mũi, máu chảy be bét, la hét thấy thương. Thằng còn lại bị em cho một Thốn quyền - một tuyệt chiêu tất sát của Vịnh Xuân Quyền. Thằng bé bị em đấm, nó giật lùi mấy bước xong mất đà ngã xuống luôn. Còn thằng Tuấn thì mặt xanh như tàu lá chuối. Nó dò dẫm lại gần xe, mở cốp lôi ra một ống tuýp sắt. Nó cầm tuýp lao tới em mà phang, em đưa tay ra đỡ, đâu vãi, tưởng như gẫy tay đến nơi rồi. Nó còn vụt mấy phát vào mạng sườn em nữa, vì đau quá nên em không đỡ được. Nhưng rồi nhớ lại bài giảng của thầy khi phải đối đầu với kẻ thù mang vũ khí, em nhanh chóng nhập nội rồi đấm vào thái dương nó. Thằng Tuấn bị choáng, nó loạng choạng ngã xuống đất. Thấy có đánh nhau, công an chạy đến, em đành xách con Asama phóng luôn về nhà. Về nhà, nhìn bộ dạng tả tơi của em, Trân vội hỏi:
-Minh làm gì mà tả tơi vậy!!!??? Lại đánh nhau hả?
-Không, không có gì đâu, Minh bị ngã xe ấy mà. - Em đáp.
-Có bị làm sao không,...
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết !
Đánh giá:like |dislike
vote
tcm
100/ 100 100 bình chọn
• Copy Bài Viết• Đánh dấu | Menu đánh dấu
up Tổng số: 25
Chia sẻ :
BBCode :

Link :
Từ khóa: Truyện, voz, Gái, đến, , cùng, nhà, Full,
Cùng Chuyên Mục
* Truyện voz Em đã là 1 thiên thần
* Truyện voz : Quen gái massage
* Truyện teen Biên giới ngày ... tháng ... năm
* Truyện voz : Kêu gọi anh em mạnh tay với gấu lăng nhăng ( Gấu chó )
* Truyện voz Gái đến ở cùng nhà Full
Bài viết ngẫu nhiên
* Hợp đồng hôn nhân 100 ngày ( phần 2 )
* Hợp đồng hôn nhân 100 ngày(phan1)
* CHỜ NGƯỜI 10 NĂM
* ANH CHỈ GIẢ VỜ GIẬN EM THÔI, NHÓC Ạ!
* Lạnh lắm phải không em
» Ẩn Quảng Cáo «
SEO : Bạn đến từ :
Text : Truyen Voz | Truyen Tieu Thuyet | Tieu thuyet tinh yeu | Truyện Ma | Truyện Sex | Truyen teen | Truyen tieu thuyet | Tien ich | Truyen ngan | Truyen ma | Fansign online | Sms kute | Tin nhan xep hinh | Sms valentine | Sms chuc ngu ngon | Sms noel | Sms tinh yeu | sms ngay 8-3 | Sms ngay 20-10 | Sms dep | Tao logo online
sitemap.txtSEO Reports for thuviencs.xtgem.comAuto Backlink Gratis: http://i.imgur.com/y91bQ.png Free Auto Backlink Exchange Service free auto backlink, tao backlink, tao backlink chat luong cao mien phi Free Auto Backlink Hiệu quả đạt TOP google Free Auto Backlink Hiệu quả đạt TOP google DMCA.com