Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Trang 8 Truyện voz Gái đến ở cùng nhà Full - Truyện Voz - ThuVienCs.Xtgem.Com wap doc truyen, truyen teen, truyen tieu thuyet, truyen voz

↓

ó gì đâu, cơ mà thả anh ra, làm gì mà ôm ghê thế. - Em giật mình.
-Đã hứa hôm nay làm bạn trai của em rồi nhá, định nuốt lời hả. - Em nó đe dọa.
Em đành để im cho em nó ôm. Phải nói thật là cũng thấy thinh thích các thím ạ, cứ có hai cái gì tròn tròn mềm mại cạ cạ vào lưng em, làm cho chú sâu bé nhỏ của em thức giấc. Sau tầm 15p tổ lái, xịt tầm mấy lít nước mũi ấy nhầm máu mũi, cuối cùng chúng em cũng đến nơi. Bạn Huyền tổ chức sinh nhật ở một nhà hàng lẩu tuy không lớn mấy nhưng khá là ấm cúng. Vào thì thấy mọi người đã đến khá là đông rồi. Một tóc ngắn ngắn chạy ra tay bắt mặt mừng với Huyền, theo em dự đoán chính là chủ bữa tiệc sinh nhật này.
-Anh Minh, đây là Linh, bạn em. Hôm nay là sinh nhật nó. - Huyền giới thiệu.
-Chào em, anh là Minh, bạn, à không, người yêu của Huyền. - Em vội sửa lại ngay khi bị Huyền lườm sắc như dao cạo.
-Thôi hai người vào ăn đi, mọi người đến đủ hết rồi. - Linh tươi cười.
Em với Huyền vào ngồi cạnh nhau, một số đứa con gái nhìn em rồi thì thầm với Huyền điều gì đó, xong thấy em nó đáp đầy tự hào:
-Bạn trai tao đó.
-Đừng có diễn quá chứ. - Em nói nhỏ với Huyền.
-Kệ em. - Huyền đáp.
Thấy vậy thì em cũng im. Trong bữa cũng có một số đứa xung quanh quay sang hỏi chuyện em, nhưng em cũng chỉ trả lời nhát gừng, cho có thôi. Ăn uống chán chê no nê, cả lũ rủ nhau đi hát karaoke. Thế là em lại phải hộ tống em nó đi theo cả nhóm. Vào quán, em với Huyền chỉ ngồi yên nghe chúng nó hát, em cũng chẳng muốn gây sự chú ý. Đang ngồi nghe thì con Linh nó tới bảo với em:
-Anh với Huyền lên hát đi.
-Thôi anh hát chán lắm, lên hát lại khổ mọi người. - Em cười từ chối.
-Hát hay không bằng hay hát mà anh, anh với Huyền lên hát đi, nể em chút đi, sinh nhật em mà. - Em Linh nằn nì.
Vậy là em với Huyền đành lên hát. Em chọn bài She Neva Knows, một bài hát yêu thích của em. Em hát cũng được, giọng khá ấm và đặc biệt là em có khả năng bóp méo giọng, kiểu thằng Gờ Thìn ấy các thím ạ, nên em cũng không quá lo lắng. Bé Huyền hát cũng nhập tâm lắm, người cứ đung đưa feel the beat luôn. Đặc biệt là đoạn cuối, Huyền hát mà nhìn thẳng mắt em, cái nhìn chứa đầy những ẩn ý, như là đang gửi gắm điều gì đó tới em qua lời hát vậy.
Nhưng đâu ai biết sẽ có 1 ngày
Mọi cảm xúc từ trái tim em vụt tắt
Ai đã mang, mang đi hết rung động trong em giờ, đã biến tan
Sao đây khi em không thể yêu ai
Because Nobody Know
Mình lùi lại 1 bước để anh đi
Nhưng em đâu biết đã có 1 người
Cùng vòng tay ghì chắc em hơn bao giờ hết
Ai đã buông, khi cơn bão sau cùng đến vội vàng, cuốn đi rồi
Sao đây khi em không thế yêu ai.
Hát xong, cả đám đường ai người nấy về. Chở Huyền về nhà, chào hỏi bố mẹ em nó xong em cuốc bộ vê nhà. Đang đi thì em bị một đám trẻ trâu chặn đường.
-Tao đã nói mà mày không nghe, hôm nay thì mày đừng hòng lết về con ạ. - Thằng to nhất nói.

Chap 26:
-Tao có quen mày không? - Em ra vẻ bình tĩnh hỏi.
-Đm quên nhanh vậy mày. - Thằng đó cười nhạt.
Em cố lục lại trí nhớ của mình xem đã gặp thằng này ở đâu chưa mà nó chặn đường mình nhỉ. Theo em nghĩ thì chắc là chưa, mấy cái loại trẻ trâu đầu gấu này em chẳng bao giờ dây vào chứ đừng nói là gây thù chuốc oán gì với nó. Hay là nó ngưỡng mộ vẻ đẹp trai phong trần của em nên chặn đường hỏi xin bí quyết nhỉ.
-Mày vẫn chưa nhớ ra à, vậy để tao nhắc mày nhớ, hôm trước tao gọi điện cho mày đó con. - Thằng đó vênh mặt lên nhìn muốn cho ăn đấm vãi các thím ạ.
-Tao nhớ rồi, nhưng chúng mày chặn đường tao làm cái gì? - Em hỏi lại.
-Đm còn hỏi nữa hả mày, tao đã nói mày tránh xa Huyền ra, mày còn cố tán, hôm nay tao đánh chết mày! - Thằng đó quát lớn, giọng giận dữ, mắt long lên sòng sọc.
Mấy cái vụ đánh nhau này thì em không phải hay tham gia nhưng cũng đã từng trải qua, cùng với mấy năm hồi bé luyện võ nên dù có bị nó đe dọa em vẫn rất tỉnh, đáp:
-Thứ nhất, tao với Huyền chỉ là anh em thôi, đ** có gì với nhau cả. Thứ 2, mày là gì mà có quyền ngăn Huyền tiếp xúc với người khác!
-Đm, ôm nhau mà là anh em hả. Tao là người yêu Huyền đấy, mày động vào Huyền thì mày xác định rồi con ạ, đánh chết nó cho tao! - Thằng đó hét to.
Mấy thằng trẻ trâu đàn em nó xông vào. Em nhanh chóng xuống tấn, thủ thế. Có vẻ chúng nó cũng nhận ra là em có võ nên đã chùn bước, đứng xung quanh nhìn em gườm gườm như muốn ăn tươi nuốt sống. Em đắc ý, khích tướng chúng nó:
-Sao, sợ hả? Từng thằng vào một, tao làm thịt chúng mày trong 5 phút cho xem.
Bỗng có một tiếng hét lớn, rồi một cảm giác đau điếng ở đầu. Em vừa đau vừa choáng, ngã xuống. Chúng nó chơi đánh lén các thím ạ. Chỉ chờ có thế, đám trẻ trâu liên tiếp đấm đá vào bụng, vào mặt, vào lưng em. Bị đánh vào đầu, em chỉ còn biết nằm co cụm chịu những trận đòn như vũ bão của bọn nó. Đến lúc tưởng chừng như ngất đi thì bỗng có tiếng hét lớn:
-Các anh dừng tay!!!
Chúng nó không đánh nữa, em cố mở mắt nhìn thì chỉ thấy lờ mờ một bóng dáng nhỏ bé rất quen thuộc nhưng chẳng thể nhớ là ai? Em nghe bọn trẻ trâu có nói gì đó với người đó nhưng tai ù đi, không thể nghe được gì. Em cố nhìn, mái tóc đen dài, làn da trắng, dáng người nhỏ bé, là Huyền, không lẫn vào đâu được. Huyền còn nói với bọn trẻ trâu cái gì đó rồi chúng nó bỏ đi. Huyền vội chạy tới, nâng đầu em lên, mặt sốt sắng thấy rõ.
-Minh, anh có làm sao không???!!! - Em nghe loáng thoáng thấy Huyền hỏi.
Em yếu quá, chỉ có thể rặn ra được ba từ :"Cảm ơn em" rồi mắt em từ từ nhắm vào.
Tỉnh dậy, em đang nằm trên một chiếc ghế salon, trong một căn phòng khách quen quen. Khẽ nhổm người dậy bỗng thấy đau nhói ở đầu nhưng cũng đỡ hơn lúc trước. Huyền đang ngồi bên cạnh, nằm ngủ gục xuống chiếc salon. Nhìn quanh, đây chính là phòng khách nhà Huyền, chắc là em nó đưa mình về rồi. Trời vẫn còn tối, nhìn lên đồng hồ mới có 3 giờ sáng. Nắm lấy vai Huyền lay lay, em gọi nhẹ:
-Huyền ơi, Huyền ơi.
Em nó tỉnh dậy, dụi dụi mắt, nhìn thấy em tỉnh dậy, em nó không khỏi mừng rỡ:
-Anh tỉnh dậy lúc nào vậy? Anh còn thấy đau không? Có bị thương ở chỗ nào không?
Vừa hỏi dồn dập, em nó lại vừa săm soi như để chắc chắn rằng em không bị làm sao.
-Anh không sao, cảm ơn em nhé. - Em cười, xoa xoa đầu con bé.
-Hi hi, cảm ơn không à, phải trả ơn chứ. - Huyền lém lỉnh.
-Anh chẳng có gì quý giá, chỉ có tấm thân này, em làm gì thì làm đi. - Em ưỡn ngực ra, giả vờ phanh áo trêu em nó.
-Hê hê, đấy là anh nói đấy nhé. - Em nó cười dê, hay tay xoa xoa vào nhau.
-Này này định làm gì đấy. - Em giật mình.
-Hi hi, cách duy nhất để đối phó với những thằng biến thái thì chỉ có cách là phải biến thái hơn nó mà anh. - Huyền cười.
Con bé tinh ranh thật, định troll nó mà bị nó troll lại. Rồi như nhớ ra một điều gì đó, em vội lôi điện thoại ra bấm gọi về nhà.
-Anh định báo về nhà hả, đừng lo, lúc đưa anh về em gọi báo cho chị Trân rồi. - Huyền như đọc được suy nghĩ của em.
-Trân có nói gì không? - Em hỏi.
-Chị ấy chỉ bảo là bố mẹ đi ngủ rồi mà anh lại chưa tỉnh, một mình chị ấy không đưa về được nên nhờ em chăm sóc cho anh, đợi sáng thì chị ấy bảo bố mẹ anh sang đón về. - Huyền đáp.
Qua đêm ở nhà người con gái khác như thế này, không biết Trân có giận em không nhỉ. Cơ mà thương binh tàn tật thế này thì làm được trò gì đâu mà giận.
-Mà sao lúc đó em biết anh bị đánh mà ra vậy. - Em hỏi Huyền.
-Mẹ nhờ em đi mua ít đồ, đi qua gặp thì vào cứu anh thôi. - Huyền đáp.
Nhục vãi, thân là đàn ông con trai mà phải để một cô gái ít tuổi hơn mình cứu, bách nhục xuyên tờ rym. Người ta thì anh hùng cứu mỹ nhân, còn em thì ngược lại. Hồi tưởng lại chuyện lúc tối, em hỏi Huyền:
-Thằng đó là người yêu em à?
-Không, nó nói linh tinh đó. Nó học lớp 11, theo đuổi em từ hồi em học lớp 8 cơ. - Huyền đáp.
-Thằng đó như thế nào? - Em tò mò.
-Chẳng ra gì. Học hành bết bát, hay đi quậy phá, tính tình thì cộc cằn. Nhiều lần em từ chối nó rồi nhưng nó vẫn cứ đeo bám, phiền lắm. - Huyền thở dài.
Ngồi nói chuyện một lúc nữa rồi em đứng dậy ra về.
-Anh ở đây đến sáng đi rồi về, trời tối về nguy hiểm lắm. - Huyền lo lắng.
-Thôi không sao, anh cũng đỡ rồi, anh phải về kẻo Trân chờ. - Em mỉm cười.
-Ừ, vậy anh về cần thận nhé. - Huyền tiễn em ra tận cửa.
-Ừ, anh về đây. - Em cười rồi quay bước đi.
Bước xa rồi, bỗng em quay đầu lại, Huyền vẫn đứng ở đó dõi theo bóng em. Em chắp hai tay lên miệng thành cái loa:
-Vào nhà điiiiii
-Khi nào anh về thì em vàoooooo - Tiếng Huyền từ xa vọng lại.
-Đm thằng nào phá làng phá xóm đấy, biết bây giờ mấy giờ rồi không? - Giọng một bà nói đó bỗng chen vào.
Nghe vậy em cúp đuôi chạy thẳng về nhà luôn. Vừa đi vừa suy nghĩ, em thấy Huyền cũng dễ thương, đáng yêu đấy chứ. Nhưng rồi suy nghĩ đó bị em gạt bỏ ngay khỏi đầu.
-Chỉ Trân thôi, chỉ Trân thôi. - Em vả vả vào má mình.



Chap 27:
Tiết sinh hoạt, cô chủ nhiệm bước vào lớp với bộ mặt hình sự, báo hiệu cho cả lớp chuẩn bị được nghe cải lương miễn phí rồi đây. Như thường lệ, thằng đầu tiên bị nhắc tên là em. Em tuy không phải loại học sinh quậy phá nhưng bất cứ trò nghịch nào của lớp cũng đều do em đầu têu ra. Có lần em rủ bọn con trai trong lớp bỏ học thêm ra net chiến dota xong bị thông báo về phụ huynh rồi đình chỉ mấy ngày, giờ nghĩ lại thấy ngu quá. Tuy ý thức kỷ luật của em không được tốt lắm nhưng các cô vẫn quý em vì em học tốt với lại đập chai (cdsht tí) nên nhiều lần cũng được cô chủ nhiệm tha cho. Hôm đó cũng vậy, sau khi bị nêu tên trước lớp vì bị ghi sổ đầu bài 5 lần một tuần và bị bắt đứng lên thề thốt đủ kiểu, em lại được cô chủ nhiệm tha bổng cho ngồi xuống. Vừa ngồi xuống phát, em quay xuống thằng T.Giang:
-Thấy chưa, tao tính cả rồi, chết là chết thế dell nào được, mày nghĩ tao là ai.
Em lỡ nói hơi to, cô chủ nhiệm nghe thấy nghiêm khắc quát:
-Minh, cậu đứng dậy, cậu nhắc lại xem cậu vừa nói cái gì!
Em cúi gằm mặt, gãi đầu gãi tai, lí nhí đáp:
-Em có nói gì đâu ạ.
-Tôi nghe thấy hết rồi. Có phải lâu nay tôi dễ dãi với cậu nên cậu nhờn đúng không?! - Cô chủ nhiệm sang sảng.
-Đâu ạ, em đâu dám... - Em vẫn cúi gằm mặt, tay mân mê quyển vở đặt trên bàn.
-Thứ hai tuần sau cậu nghỉ ở nhà cho tôi! - Cô chủ nhiệm nghiêm mặt.
-Ơ cô ơi, cho em xin lỗi... - Em vội nói.
Không để cho em nói hết câu, cô chủ nhiệm đã quát:
-Ngồi xuống!!!
Em đành ngồi xuống, đằng nào cũng gần tết rồi, đến trường cũng chỉ ngồi đánh bài hay trốn tiết đi đá bóng. Quay xuống dưới, thằng Giang đang ngồi cười đểu, nhìn cái mặt cờ hó của nó chỉ muốn đấm cho một phát. Về chẳng biết ăn nói với bố mẹ như thế nào, đầu năm tới giờ đã 2 nháy đình chỉ rồi, thế nào cũng không xong với mẹ. Thế là em cứ ngồi tự kỷ, suy nghỉ xem về nhà nói với mẹ thế nào để giảm tính chất nghiêm trọng của sự việc. Em mải suy nghĩ tới nỗi cô cho về lúc nào cũng chẳng hay, phải đến khi thằng Giang tới đập bồm bộp vào vai mới sực tỉnh. Thằng bé cười toe toét:
-Đồng chí cố gắng biểu diễn cho tốt nhá.
-Biểu diễn clgt? - Em ngơ ngác.
-Thì buổi biểu diễn trước khi nghỉ tết ấy, lúc nãy Trân đăng ký hát song ca với mày mà. - Nó vẫn cười và vỗ vai em bồm bộp.
Em phi ngay ra cửa lớp, túm lấy Trân, hỏi:
-Sao em đăng ký tiết mục mà không hỏi anh một câu vậy?
-Thì lúc nãy em hỏi, anh đồng ý rồi còn gì. - Trân đáp.
Chắc lúc nãy mải suy nghĩ quá nên Trân hỏi em cũng không để ý, cứ ừ đại. Tính em vốn nhát, giờ lại phải biểu diễn trước toàn trường, em sợ em làm hỏng việc.
-Hay bảo cô hủy đi, vẫn kịp đó. - Em bàn lùi.
-Không được, năm nay năm cuối rồi, phải có kỷ niệm gì đó để sau này còn nhớ về nhau chứ. - Trân khăng khăng không chịu.
-Anh hát chán lắm, lại biểu diễn trước toàn trường, anh sợ anh không làm được. - Em gãi đầu.
-Có gì đâu, có em hát chung với anh mà... - Trân vẫn cố gắng thuyết phục em.
-Thôi, hủy đi. - Em vẫn không thay đổi ý kiến.
-Thôi được rồi, để em đi báo với cô chủ nhiệm, con trai gì mà kém quá. - Trân lắc đầu quay đi.
"Con trai gì mà kém quá...kém quá...kém quá". Câu nói của Trân cứ vang lên trong đầu em như một hồi chuông không bao giờ dứt. Tính sĩ diện nổi lên, em kéo tay Trân lại.
-Hát thì hát, sợ gì. - Em vênh mặt.
-Biết ngay mà. - Trân cười khúc khích.
Về nhà, em leo lên phòng, bật máy lên tìm bài gì hay hay mà dễ hát để biểu diễn. Mấy bài về tình yêu thì chắc không được rồi, biểu diễn trước toàn trường thì chỉ có mấy bài nói về tuổi học trò là hợp. Bài hát về tuổi học trò thì em chỉ biết hai bài của Lynk Lee: "Ngày ấy bạn và tôi" với "Tạm biệt nhé". Đúng rồi, "Tạm biệt nhé", sao mình không nghĩ ra từ trước nhỉ. Bài này hồi mới ra em nghe đi nghe lại, còn tự tập hát trước gương và mơ tưởng tới một ngày được đứng trước toàn trường biểu diễn bài này cơ mà. Giai điệu bắt tai, lời ý nghĩa, quá tuyệt vời cho một bài biểu diễn. Chạy sang phòng Trân, em hỏi ngay:
-Mình hát bài "Tạm biệt nhé" được không?
-Ok luôn, em cũng đang định sang nói với anh đây. - Trân cười.
-Chắc chúng mình có thần giao cách cảm cmnr. - Em cười.
-Thần giao cách cảm gì với anh, mà hát không thì chán quá, hay để em đệm guitar cho nhé. - Trân hào hứng đề nghị.
-Ok, triển luôn, mà em biết đánh guitar lúc nào vậy? - Em ngạc nhiên.
-Em học từ bé mà, tại anh không biết đấy thôi. - Trân bĩu môi.
Qua vài lần tập dượt, em với Trân cũng đã đủ tự tin để có thể biểu diễn trước toàn trường. Tuy vậy, cảm giác khi bước lên sân khấu, đứng trước mấy trăm con người nó khác hẳn khi ở nhà các thím ạ. Em bắt đầu run các thím ạ. Như đọc được suy nghĩ của em, Trân quay sang trấn an em:
-Không sao đâu anh.
-Ừ thì anh có sao đâu. - Em nói cứng.
-Người run bần bật thế kia bảo không sao. - Trân cười khúc khích.
Nhục vãi các thím ạ, đàn ông con trai mà phải để cho gái nó dỗ. Từ bé đến giờ, dù có bị úp sọt hay bị bố mẹ đánh em cũng không run, em chỉ run đúng hai lần, một là lần đầu tiên đến trường và hai là lúc này.
-Sau đây là một tiết mục đến từ lớp 12A1, bài hát "Tạm biệt nhé" được trình bày bởi N.B.Trân và N.Đ.Minh, xin các bạn cho một tràng pháo tay. - MC giới thiệu.
-Đi thôi anh. - Trân nhìn em cười trìu mến.
Nuốt đánh ực nuốt bọt xuống cổ, cầm lấy cái micro, em đáp:
-Ừ, đi thôi.
Bước lên sân khấu, tràng pháp tay rào rào của khán giả phía dưới cũng giúp em bớt lo lắng hơn. Nhẹ nhàng ngồi xuống cái cái ghế đã được chuẩn bị sẵn, Trân bắt đầu gẩy nhẹ những ngón tay nhỏ bé trên dây đàn guitar.
-Sẽ đến lúc phải nói tạm biệt nơi đây, tiếc nuối bao ngây thơ của một thời. - Em cất tiếng hát.
Không biết là vì em hát hay thật hay là chỉ muốn ủng hộ em thôi mà sau khi em hát xong câu đầu, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay rào rào. Nhận được sự ủng hộ và nhất là không nhận được bất kì viên gạch nào ném lên sân khấu, em hát càng ngày càng hăng, có lúc đứng dậy khỏi ghế bước ra sát sân khấu để giao lưu với khán giả. Em với Trân chia hai phần, tuy em mở đầu nhưng lại hát phần của Phúc Bằng, còn Trân hát phần của Lynk Lee. Đến đoạn cao trào của ca khúc, Trân lấy hơi rồi cất tiếng hát:
-Để tôi nhớ...
Lập tức sân trường như nổ tung vậy, tiếng vỗ tay rào rào, tiếng huýt sáo hò hét vang lên như trong một show diễn thực thụ vậy. Trân quay sang e...
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết !
Đánh giá:like |dislike
vote
tcm
100/ 100 100 bình chọn
• Copy Bài Viết• Đánh dấu | Menu đánh dấu
up Tổng số: 3
Chia sẻ :
BBCode :

Link :
Từ khóa: Truyện, voz, Gái, đến, , cùng, nhà, Full,
Cùng Chuyên Mục
* Truyện voz Em đã là 1 thiên thần
* Truyện voz : Quen gái massage
* Truyện teen Biên giới ngày ... tháng ... năm
* Truyện voz : Kêu gọi anh em mạnh tay với gấu lăng nhăng ( Gấu chó )
* Truyện voz Gái đến ở cùng nhà Full
XtScript Error: Timeout.
XtScript Error: Timeout.
SEO : Bạn đến từ :
XtScript Error: Timeout.
Text : Truyen Voz | Truyen Tieu Thuyet | Tieu thuyet tinh yeu | Truyện Ma | Truyện Sex | Truyen teen | Truyen tieu thuyet | Tien ich | Truyen ngan | Truyen ma | Fansign online | Sms kute | Tin nhan xep hinh | Sms valentine | Sms chuc ngu ngon | Sms noel | Sms tinh yeu | sms ngay 8-3 | Sms ngay 20-10 | Sms dep | Tao logo online
sitemap.txtSEO Reports for thuviencs.xtgem.comAuto Backlink Gratis: http://i.imgur.com/y91bQ.png Free Auto Backlink Exchange Service free auto backlink, tao backlink, tao backlink chat luong cao mien phi Free Auto Backlink Hiệu quả đạt TOP google Free Auto Backlink Hiệu quả đạt TOP google DMCA.com